Gọi xong điện thoại, gương mặt tràn đầy tức giận của Ngô Lan Hương cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Người nhà họ Ngô có thể đợi, có thể nhịn nhưng cô ta thì không thể. Sờ vết thương trên mặt mình, nước mắt Ngô Lan Hương không ngừng rơi xuống. Cô ta biết rất rõ, gương mặt này vĩnh viễn không thể hồi phục lại. “Chết, đều chết hết đi.” “Các người còn muốn tổ chức hôn lễ? Chờ chết đi.” “Trần Hạo Hiên, tao sẽ khiến mày biết cái gì gọi là hối hận.” Nhà họ Ngô không để Ngô Lan Hương ra khỏi cửa, nhưng Ngô Lan Hương vẫn từ từ lẻn ra ngoài. Rời khỏi nhà họ Ngô Ngô Lan Hương trực tiếp lái xe đến một ngóc khuất hẻo lánh nhất của phía Bắc tỉnh Hà Bảo. Càng tiến về phía Bắc, gió càng lạnh. Gió dữ dội, rít gào. Lúc này Mãnh Long Điện tiếng quát như sấm khiến Ngô Lan Hương nghe thấy, cảm thấy có chút vui vẻ. “Các anh em, Thiên Đao có người xuất hiện ở thành phố Ninh Hạ.” “Bao nhiêu năm nay, chúng ta ở bên ngoài vẫn luôn bị người của Thiên Đao chém giết. Chúng ta không còn nhà để về, nhà tan cửa nát, hôm nay người của Thiên Đao vậy mà còn dám xuất hiện trong tỉnh Hà Bảo.” “Có lẽ bọn họ đến để thăm dò tung tích của chúng ta.” “Cho dù người Thiên Đao đó là ai, chúng ta đều phải bắt nó lại trước đã. Lột da rút gân, mới thỏa nỗi giận.” Âm thanh rung động núi biển truyền ra từ Long Vương của Mãnh Long Điện.
Những người khác trong Mãnh Long Điện nghe thấy âm thanh này bọn họ giống như sói hoang vậy, đáp lại: “Báo thù rửa hận.” “Đuổi cùng giết tận Thiên Đao.” “Huyết tẩy Thiên Đao.” Ai cũng không ngờ, trong tỉnh Hà Bảo còn ẩn giấu một liên minh đã bị Thiên Đao tàn sát qua vô số lần. Hôm nay, hai từ Thiên Đao kích thích lên tất cả lửa giận của bọn họ. Một bên khác. Trần Hạo Hiên gần như đã thông báo xong cho rất cả mọi người, trong tỉnh Hà Bảo đang hình thành một cơn bão. Cơn bão này, thiên hạ đều biết chỉ có Hạ Cơ Uyển và nhà họ Ngô vẫn không biết gì. Trở về cửa hàng Bách Thảo, Phương Hy Văn đã xử lý xong tất cả mọi chuyện rồi. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Hạo Hiên, trong lòng cô có chút áy náy. Trần Hạo Hiên đã chuẩn bị cho đám cưới này rất lâu, chắc anh mong chờ đám cưới này hơn bất kỳ ai hết. Nếu như mình đột nhiên từ chối kết hôn còn bị rạch mặt đối với người đàn ông này mà nói, nhất định sẽ không thể tiếp nhận được. Phương Hy Văn cực kỳ lo lắng. Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Đúng lúc này, trên tivi trong cửa hàng. Đột nhiên phát một tin tức mới, chấn động trời đất. “Theo một số người tiết lộ, hôn lễ của nhà họ Ngô đang đến gần, khiến toàn thành phố chấn động Trong danh sách thư mời của nhà họ Ngô, có vô số các nhân vật lớn, các thế lực hàng đầu tỉnh Hà Bảo cũng lần lượt có tên trong thư mời.”
“Lần xuất hiện này ở tỉnh Hà Bảo, một vé khó mà có được.” “Mà mặc khác có người chụp được hình ảnh Ngô Lan Hương ra khỏi cửa.” Sau đó, một bức ảnh được phóng ra. Trong thoáng chốc cả giới truyền thông đều bùng nổ. Bức ảnh và việc tuyên truyền về hôn lễ của nhà họ Ngô là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đến cả Phương Hy Văn ở một bên nhìn thấy cũng ngẩn ra. Cô nhìn thấy rõ trong bức ảnh, trên mặt Ngô Lan Hương bị phá nát. Có thể nhìn thấy rõ, là vết thương do dao rạch. Phương Hy Văn thấy vậy, cơ thể co rút, giống như linh hồn đều bị rút đi rồi vậy “Đây… đây là chuyện gì vậy?” “Cô ta… cô ta làm sao vậy?” Trần Hạo Hiên cũng nhìn vào màn hình, nhún vai nói: “Không biết, chắc là đi đường không cẩn thận thôi.” Phương Hy Văn cạn lời liếc mắt một cái. Sao có thể đi đường không cẩn thận được chứ? Đó là vết thương do dao tạo ra. Phương Hy Văn vội vàng chạy về phía tủ của mình. Quả nhiên, con dao Ngô Lan Hương tặng cô trong tủ, không thấy nữa rồi. Phương Hy Văn vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Vết thương của Ngô Lan Hương, là anh làm sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]