Cho dù từ tận đáy lòng mình bà ta biết rằng Phương Bảo Quyên đã làm điều đó, nhưng bà ta không thể thừa nhận.
Nếu không thì danh tiếng của nhà họ Phương sẽ chẳng còn lại gì.
Nhưng...
Cơ bản là Trần Hạo Hiên không quan tâm đến việc bà ta có thừa nhận hay không.
"Người mà tôi muốn trừng phạt, không đến lượt bà phải lo đâu."
Sau khi Trần Hạo Hiên vừa dứt lời, một cây kim châm cứu bằng bạc bay ra từ trong tay.
Cây kim bay cực nhanh, lướt qua mạch đập của Phương Bảo Quyên rồi biến mất ngay lập tức.
Phương Bảo Quyên chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra điều gì.
Nói xong, Trần Hạo Hiên xoay người rời khỏi nhà họ Phương.
"Nhớ là, trước khi tôi đến nhà họ Phương lần này, Phương Hy Văn đã đặc biệt dặn tôi không được làm khó nhà họ Phương."
"Nếu có lần sau, mấy người sẽ không may mắn được như vậy nữa đâu!"
Sau khi Trần Hạo Hiên rời đi, Phương Bảo Quyên mới đứng dậy.
"Bà ơi… Tên khốn này thật không coi ai ra gì."
Vừa dứt lời, bà cụ đã cho Phương Bảo Quyên một cái tát trời giáng.
"Đồ vô liêm sỉ!"
Bà cụ nói xong thì quay lưng bỏ đi, vào nhà họ Phương lên giường nằm nghỉ.
Trong sân chỉ còn lại một mình Phương Bảo Quyên.
Cô ta siết chặt nắm đấm tức giận.
Lúc này, cơ thể cô ta bắt đầu ngứa ngáy.
"Chết tiệt, có chuyện gì vậy."
"Ngứa quá, muốn gãi quá."
"Không thể ngừng gãi được!"
Phương Bảo Quyên đã gãi suốt năm tiếng đồng hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355675/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.