Sự thật là Phương Bảo Quyên đã bị chấn động trước khi thế của Trần Hạo Hiên.
Cô ta nghẹn họng, nuốt nước bọt không ngừng.
Cuối cùng, vẻ mặt cô ta đã khôi phục như cũ.
Phương Bảo Quyên quay đầu nhìn bà cụ, lập tức khóc lóc: "Bà ơi, bà nhìn tên rác rưởi này đi. Ở đây là nhà họ Phương, bà còn sống sờ sờ ở đây! Tên này còn không biết nể mặt bà nữa."
Bà cụ Phương cũng tức giận nhìn Trần Hạo Hiên, hỏi: "Mày đang làm gì vậy?"
Trần Hạo Hiên hoàn toàn không để ý đến bà cụ.
Anh chỉ nhìn vào đồng hồ.
Chín!
Tám!
Bảy!
Một!
"Hết giờ rồi, Hồng Thanh Vũ, dẫn người tới đây đi."
Trần Hạo Hiên ra lệnh, Hồng Thanh Vũ đang sau lưng anh kéo một người đến.
Đó là Lý Thế Tùng.
Lý Thế Tùng bị ném xuống đất, lập tức quỳ xuống ngay lập tức.
"Ông ta đã thú tội rồi mà cô còn chưa chịu thừa nhận nữa à."
Trần Hạo Hiên lại hét toáng lên.
Hai mắt Phương Bảo Quyên hoảng hốt: "Trần Hạo Hiên, anh đang nói nhăng nói cuội gì đó."
"Chú Lý, chú nói xem chú đã thú nhận chuyện gì vậy?"
Lý Thế Tùng quỳ trên mặt đất, liên tục lạy lục.
Vốn dĩ ông ta cũng không muốn thú nhận.
Nhưng khi Hồng Thanh Vũ đến tìm ông ta, cơ bản là trông anh ta không thèm nói lý lẽ.
Ngoài cửa Tuần Thiên Các lúc đó có đến cả trăm người.
Bọn họ dậm chân một cái cũng khiến cho cả căn nhà mình đều rung lắc theo.
Dù vậy, Lý Thế Tùng sẵn sàng nghiến răng chịu đựng vì tiền học phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355674/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.