Phương Hy Văn không do dự quá nhiều, cô gật đầu nói: “Được, em tin anh! Chồng à!”
Sau đó Phương Hy Văn hôn mạnh lên trên mặt Trần Hạo Hiên một cái, một dấu môi đỏ tươi in ở trên hai má Trần Hạo Hiên.
“Em thật sự không sợ sao?” Trần Hạo Hiên sờ gương mặt mình, đắc ý hỏi.
Phương Hy Văn vẫn lắc đầu: “Không phải là em không sợ, là do em biết anh chắc chắn sẽ đi cùng vào ngày hôm đó. Anh là chồng em, là bố của Hạt Tiêu, cho dù sống hay chết, ba người chúng ta cũng phải ở bên nhau. Anh đi ngày hôm đó, em và Hạt Tiêu cũng sẽ đi cùng anh, anh chạy trốn thì chúng ta sẽ cùng chạy trốn. Hơn nữa em tin rằng chồng em đủ xuất sắc, nếu không nắm chắc mười phần tuyệt đối anh sẽ không để cho em và Hạt Tiêu phải đối mặt với nguy hiểm.”
Trốn tránh không phải là cách duy nhất, nhà họ Nhan không phải lời mời bình thường, mà chắc chắn là Hồng Môn Yến!
Phương Hy Văn không muốn bỏ qua thành phố Ninh Hạ và thành phố Giang Châu này, càng không muốn để cho Hạt Tiêu phải sống trong bóng tối trốn tránh mỗi ngày.
Hạt Tiêu cũng lớn tiếng nói: “Bố đi đâu, Hạt Tiêu cũng sẽ đi nơi đó.” Nói xong lập tức chui vào lòng Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên vui mừng thở dài một hơi, anh chưa bao giờ bởi vì mình là người của nhà họ Trần, chưa bao giờ bởi vì mình là một thần y lập nghiệp trong Bắc giới mà vui sướng. Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/3293378/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.