"Chị không đau."
Hạt Tiêu không ngừng dụi mắt, cô bé la lớn: "Chị ơi, chị đừng sợ, bố em sẽ đến thôi. Nếu bố em mà tới thì sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu. Bố em là một đại anh hùng, nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người xấu này đâu."
Hạt Tiêu không nhắc tới còn tốt, vừa nghe đến đây, Hắc Bạch Song Sát đã cười ha ha lên: "Đứa con hoang, bố mày sẽ đến sao? Bố mày là cái thá gì? Nhà bọn mày đều đã chạy trốn từ thành phố Ninh Hạ tới thành phố Giang Châu rồi, bố mày còn có thể đến sao?"
Trên mặt Hạt Tiêu đầy nước mắt, cô bé quật cường nhìn Mặt đen. cánh tay nhỏ bé chỉ thẳng vào anh ta.
"Bố cháu nhất định sẽ đến, bố sẽ không bỏ qua cho chú đâu. Người xấu, cái tên xấu xa này. Khốn nạn, bố cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chú đâu."
Mặt đen nổi giận đùng đùng.
Anh ta trực tiếp tăng nhiệt độ của nước vo gạo ở bên cạnh lên.
Nhiệt độ của nước vo gạo không ngừng tăng lên, bắt đầu sôi sùng sục.
Nhiệt độ đã đạt tới một trăm độ rồi.
"Anh Hắc, cái này không có sao đó chứ?" Người phụ nữ mặt trắng nhíu mày hỏi.
Mặt đen hừ lạnh một tiếng, anh ta nói: "Không có việc gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Dù sao chẳng phải cậu chủ Nhan Viễn Lương bảo chúng ta trực tiếp giết chết nó luôn sao? Chết trong cống nước thối với chết ở đây thì cũng đều là chết, cậu chủ Nhan Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/3293351/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.