Phong Hỏa Đài trăm năm không được sử dụng được đốt lên, Trần Hạo Hiên trực tiếp lên núi rác!
Mà lúc này, trên núi rác.
Tất cả người của Đổng Quân Ngôn đều đến đông đủ.
Ông ta ngồi trên cái ghế gập cao nhất trên núi rác, nhìn xuống người nhà họ Đổng ở phía dưới.
Đổng Quận Ngôn xua xua tay, bảo người xung quanh khiêng một cái xác đến.
Cái xác đó chính là Đông Anh Duy.
"Mọi người, năm đó Hắc Ánh Đàm của chúng ta buộc phải giải tán, Đổng Quân Ngôn tôi ban đầu đã nghĩ đến việc mấy năm nữa tổ chức đưa mọi người trở lại thế giới ngầm, nhưng hôm nay, tôi không chờ được nữa."
"Hôm nay, Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, toàn bộ thành phố Ninh Hạ này không ai có thể làm đối thủ của chúng ta được!"
Đám người trên núi rác, đầm rầm vào ngực mình, hét lên:
"Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, vô địch thiên hạ!"
"Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, vô địch thiên hạ!"
"Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, vô địch thiên hạ!"
Giọng nói phấn khởi.
Đổng Quân Ngôn cười lớn.
Bất kỳ tổ chức nào phát động chiến tranh, đều cần một mồi dẫn.
Mà con trai của ông ta chết, chắc chắn là mồi dẫn tốt nhất.
Lúc này, em hai của Đổng Quận Ngôn - Răng Nanh quỳ xuống trước mặt ông ta, nói.
"Anh cả, trước đây em làm việc cho chiến bộ. Em nhờ người điều ra, Trần Hạo Hiên này ở Bắc Giới không có tên tuổi gì, vậy chắc là một binh lính nhỏ"
Đổng Quận Ngôn cười ha ha: "Một tên rác rưởi mà cũng dám báo thù cho con gái mình? Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/277549/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.