Mưa lớn bao phủ thành phố, toàn bộ Ninh Hạ đều trở nên đầy áp lực đến mức ngay cả hộ hấp cũng khó khăn.
Hạt Tiêu sải bước trên đôi chân nhỏ của mình, dốc hết sức chạy lên núi rác.
Ông nội không thể chết được.
Hạt Tiêu đã trở lại rồi.
Nửa giờ sau cuối cùng cô bé cũng chạy đến dưới chân núi rác, cả người ông lão đã nhuộm đầy máu tươi.
Nhìn thấy Hạt Tiêu đến, cơ thể ông lão không ngừng run lên, liều mạng lắc đầu.
Sau đó ông ấy hét to: "Hạt Tiêu đừng qua đây, đừng..."
Người của Đổng Quận Ngôn đã nhanh chóng phát hiện ra cô bé còn mau hơn cả ông ấy, sau đó lao về phía cô bé.
Đôi chân nhỏ của Hạt Tiêu hoàn toàn không thể chạy thoát nổi những người đàn ông lực lưỡng này.
Không biết ông lão lấy sức lực từ đầu ra, cơ thể gầy gò của ông ấy bổ nhào về phía cô bé rồi ôm lấy Hạt Tiêu vào lòng.
"Ông nội, ông, ông không sao chứ?”
Hạt Tiêu cất tiếng hỏi mà giọng nói đã khản đặc.
Ông lão ôm chặt lấy cô bé rồi thở hổn hển: “Đứa trẻ ngốc, ngốc nghếch...con đến đây làm gì cơ chứ?
Hạt Tiêu nhìn vết thương trên người ông nội, không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé của mình cố gắng cầm máu trên người ông lão.
"Ông ơi, ông đừng sợ! Bố sẽ nhanh chóng đến đây, bố sẽ bảo vệ chúng ta" "Ông nội ơi, ông nội ơi." "Ông ơi."
Nhưng Đổng Quân Ngôn lại không hề cho họ cơ hội, tự mình cầm lấy một ống thép bước tới.
"Đánh, đánh chết cho tao!"
“Bốp!
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/277548/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.