Chương trước
Chương sau
Lạc Thuấn Thần có chút khó hiểu, lúc đó chính Ám Nô đã đưa nàng trở về

Nếu không phải năm nàng mười hai tuổi kia, có một lần gặp nàng bên bờ biển, hắn cũng không biết nàng đang đi tìm những thứ cổ quái gì

Qúy Như Yên nhún nhún vai: "Đại khái ta không phải là người được hưởng thụ. Ngươi cũng đã gặp qua Tuyết Nhi, Tuyết Nhi vừa sinh ra, liền mang theo thai độc. Ta đã đáp ứng mẫu thân, hảo hảo chiếu cố muội muội, những năm gần đây ta vì muốn chữa trị cho Tuyết Nhi, mà đi khắp nơi tìm kiếm giải dược"

"Tuyết Nhi bị trúng thai độc?"

Lạc Thuấn Thần có chút ngoài ý muốn

"Ân. Ngươi không phải là người ngoài, nên ta sẽ nói thật. Tuyết Nhi trúng Túy Diêm Hoàng, mẫu thân chết cũng vì độc này, hung thủ giết hại mẫu thân, ngươi chắc cũng đã biết, ta cũng không muốn nhắc lại

Lạc Thuấn Thần gật đầu, nói: "Túy Diêm Hoàng, không phải không có thuốc giải sao?"

"Không phải không chữa được. Mà là giải dược thập phần phiền toái,. Cần hơn mười loại linh dược, trọng yếu là phải đủ năm, một khi không đến năm, hái trở về cũng vô dụng"

Qúy Như Yên nói tới đây không có nói gì nữa

Lửa cháy không gian giúp ích cho nàng rất nhiều, chỉ cần tưới nước linh tuyền kia vào dược, liền có thể lấy được dược đúng năm mong muốn

Bí mật này, ngoại trừ sư huynh Sở Lam Thiên, nàng cũng không nói cho người khác

Tuy rằng nói, Lạc Thuấn Thần chính là ân nhân cứu mạng mình, tương lại còn làm lão công của nàng, nhưng nàng còn chưa dám chắc hắn sẽ không đi nói lung tung, Tốt nhất là yên lặng, tránh để phiền toái sau này

"Trên người nàng có mang theo một cái túi?"

Lạc Thuấn Thần hai mắt dừng lại ở cái túi nhỏ bên hông nàng kia

Qúy Như Yên híp lại hai mắt, tháo xuống từ trên thắt lưng tiểu hương bao: "Đúng vậy, đây là Sở sư huynh cho ta. Ngươi thích liền tặng cho ngươi"

"Không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi"

Lạc Thuấn Thần cự tuyệt, hắn chỉ là tò mò, cũng không thật sự muốn bảo bối kia của Qúy Như Yên

Hai người nói chuyện vài câu, nàng đột nhiên nói: "Lần trước ngươi nói chuyện Bồ Đề quốc, chỉ cần Cốc hoàng hậu chết, chúng ta sẽ đi. Ngươi nói cho ta tình huống của Bồ Đề quốc trước, để ta còn chuẩn bị sẵn sàng"

Lạc Thuấn Thần chà xát hai tay, thở ra một hơi sương trắng, thản nhiên nói: "Bồ Đề quốc là nơi ở của một số đạo cư sĩ. Nàng nếu là tiểu sư muội của Sở gia gia, kia tất nhiên cũng phải nghe qua Diễm Tông. Diễm Tông là nơi chế dược của tiên sư, ở toàn bộ đại lục là đại môn phái trứ danh. Môn phái này thu nhận đệ tử thập phần cổ quái, nếu đưa đến đại môn của môn phái, bọn họ cũng không tiếp nhận. Chỉ có là người được bọn họ coi trọng, mới có thể thu. Bồ Đề quốc lại là trái ngược với môn phái này, chỉ cần một lòng muốn đến, liền có thể thu nhận là đệ tử"

Qúy Như Yên thập phần chăm chú lắng nghe

"Bồ Đề quốc, nam nữ đạo sĩ đều có, hữu tình giả, bọn họ đều đã kết thành một. Vì vậy ở Bồ Đề quốc, dân chúng thập phần đông đúc, hơn nữa đều là một đám người nhàn hạ, có thể không gây chuyện tốt nhưng đừng trêu chọc bọn họ, tránh bị quần công mà chết. Nhưng lần này thứ nàng cần chính là bồ đề thủy lộ, thứ kia chính là quốc bảo của Bồ Đề quốc. Động thủ là việc không thể tránh khỏi"

Qúy Như Yên nghe vậy không sợ hãi ngược lại nở nụ cười: "Thứ kia chắc chắn không phải là rác rưởi mà là bảo bối. Yên tâm đi, chỉ cần có biện pháp nhìn thấy bồ đề thủy lộ, ta chắc chắn lấy được nói!"

Nữ nhân này, thật đúng là làm cho hắn không biết nói gì!

Lạc Thuấn Thần có chút vô yêu nhìn nàng, tự tin là chuyện tốt, nhưng quá mức tự tin chưa chắc đã là một chuyện tốt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.