Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên chớp chớp mắt, như đang lầm bầm lầu bầu, "Loại người gì, mới có thể sẽ không nói lung tung nhỉ?"
"Ô ô!"
Chủ nhân!
Ta biết ta biết, người chết sẽ không nói lung tung!
Tiểu tử kia tung người, nhảy lên trên vai Quý Như Yên, nịnh nọt nói.
"Thế nhưng, hắn không thể chết được!"
Quý Như Yên chỉ ra trọng điểm.
"Ô... Xèo xèo!"
Ừ?
Có! Khiến hắn biến thành kẻ ngốc!
Tiểu tử kia vừa nói ra, lập tức thấy ý kiến của mình hết sức thông minh, tay chân bắt đầu cổ vũ.
Quý Như Yên liếc nó một chút, trong lòng thầm khen, tên tham ăn này vẫn có chút tác dụng.
Khiến Vạn Đức hầu si ngốc, chỉ cần hắn không chết, hết thảy sự việc cũng không tính được lên đầu bọn họ.
Cổ Thú Sơm Mạch này, vật kì quái hiếm lạ gì đều có, hơn nữa Vạn Đức hầu trước vừa đi miếu thờ man rợ về, cũng bị đông đảo võ tướng môn nói hắn điên rồ, hôm nay tiến vào Cổ Thú Sơn Mạch rồi si ngốc trở về, cũng chẳng có gì lạ.
"Hầu gia, ngươi xem, tên tham ăn nhà ta nói, cho ngươi biến thành kẻ ngu si, cũng sẽ không nói lung tung. Ngươi xem chủ ý này có tốt không?"
"Kẻ ngu si?"
Địa vị Vạn Đức hầu nhiều năm qua rất cao, thực sự không dám nghĩ mình sẽ có một ngày si ngốc, sẽ thành ra cái dạng gì!
Quý Như Yên lấy một viên Vong ưu đan, làm trong lúc luyện chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-quy-nu-cung-chieu-that-hoang-phi/2210460/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.