Chương trước
Chương sau
Edit + beta: haquynh1812

“Ta nói một chút về ông ngoại trước, người là Trấn Quốc tướng quân của nước Thiên Độc, bây giờ đã ngoài sáu mươi, thời còn trẻ bị tiểu nhân hãm hại, cả vợ con đều mất mạng, chỉ còn duy nhất một nữ nhi là phi tần của hoàng thượng, Băng phi nhận được tin liền đem con trai mới sinh được ba ngày quỳ trước điện van xin hoàng thượng cho con tới phủ Trấn Quốc tướng quân, cầu phúc cho đất nước cam nguyện cấm túc trong thâm cung. 

Quý Như Yên chậm rãi nói cho Thiên Nguyệt, bà không ngờ nam nhân kia lại trải qua nhiều chuyện như vậy.

Nghe chuyện của hắn, Thiên Nguyệt cảm thấy chuyện sư phụ bị phụ bạc cũng chả đáng gì.

Thấy Quý Như Yên dừng lại, bà liền hỏi tới: “Sau đó thì sao?” 

“Sau đó ông ngoại một mình nuôi nấng cháu ngoại suốt hai mươi năm. Cháu ngoại của người là thất điện hạ của Thiên Độc, Lạc Thuấn Thần, ta chính là thê tử của hắn, dù chúng ta mới thành thân mới được một tháng, hắn bình thương tương đối lạnh lùng, nhưng hiếu thảo, trước đó vài ngày, chúng ta gặp phải kẻ địch của ông ngoại. Thất điện hạ muốn giết đối phương, nhưng ông ngoại ngăn cản, hắn tức giận bỏ đi một khắc, sau đó trở về quỳ xuống nhận lỗi với ông ngoại.” 

Thiên Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, không cần bà hỏi Quý Như Yên lại nói tiếp: “Còn nam nhân trông như nữ nhân kia là Tích Tiểu Mộng, quốc sư của Thiên Độc, được lão tướng quân giúp đỡ lúc khó khăn nhất, muội muội hắn bị người ta hãm hại chết, đối phương lại quyền cao chức trọng, hắn không chọc nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng báo thù cho muội muội.”

“Lại một người khác, Mễ Nhĩ là thuộc hạ của thất điện hạ, tuy võ công không cao, nhưng trung thành với chủ. Hắn là cô nhi, được lão tướng quân nhận vào phủ hầu hạ thất điện hạ, cho hắn được ăn ngon mặc ấm, không tới nỗi ăn xin đầu đường xó chợ.” 

Thiên Nguyệt nghe tới đó liền đứng dậy: “Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.” 

“Dạ, Thiên bà bà.” 

Quý Như Yên nhận ra ngữ khí của bà đã không còn địch ý, cũng ngoan ngoãn rời khỏi căn nhà gỗ. 

Ra khỏi nhà gỗ, nhìn sắc trời cũng đã tới giờ thân. 

Thấy đám người Lạc Thuấn thần ăn uống xuong, Quý Như Yên mới nói: “Ta đã đồng ý với Thiên bà bà, xây cho bà một căn nhà lớn, ccs ngươi coi như giúp ta một lần có được không?” 

Ánh mắt nàng dừng trên người Mễ Nhĩ, hắn lập tức cung kính đáp: “Hoàng phi đã có lệnh, nô tài không dám từ chối.” 

“Còn ngươi?” 

Quý Như Yên quay đầu nhìn Tích Tiểu Mộng. 

Đừng tưởng rằng hắn giả vờ bị thương sắp chết có thể tránh được kiếp nạn này. 

Vết thương trên người hắn còn không nghiêm trọng bằng Lạc Thuấn Thần.

“Hoàng phi, người cũng thấy đó, thân thể của ta còn có thể động sao?” 

Tích Tiểu Mộng giơ tay lên, ra vẻ uỷ khuất. 

Quý Như Yên đẩy hắn một cái: “Có muốn ta chặt đứt gân tay của ngươi.” 

Tích Tiểu Mộng lập tức biến sắc mặt, đứng bật dậy giả vở ngẩng đầu ngắm trời: “Ai nha, trời thật đẹp, hoàng phi, có việc gì xin người cứ phân phó!” 

Hừ!

Hẹp hòi!

Còn dám đứng trước mặt mình giả vờ trọng thương, nàng không ngại đánh cho hắn bị thương thật. 

“Như Yên, vậy ta cũng đi theo cháu.” 

Lão tướng quân Hứa Tử Minh đứng dậy đề nghị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.