Chương trước
Chương sau
Edit:haquynh1812

“Ban ngồi!” 

Hiên đế vừa nói xong, lập tức có người mang ghế tựa tới cho hai người. 

“Hoàng thượng, lần này thần đệ tiến cung là có việc muốn nhờ, hi vọng hoàng thượng có thể làm nhân chứng.” 

Túc Thân vương không chờ ngồi xuống đã vội vàng lên tiếng. 

Hiên đế liếc thoáng qua Quý Như Yên: “Không biết thập thất đệ muốn trẫm làm nhân chứng gì?” 

“Thần đệ phải khiêu chiến với con nhóc này.” 

Túc Thân vương lên tiếng, Quý Như Yên có thể nghe thấy ông ta đang nghiến răng nghiến lợi. 

Ta khinh. 

Đừng tưởng làm vương gia thì nàng sẽ sợ. 

Nàng cũng đâu phải ngồi không. 

Còn dám mắng nàng nhóc con, tới chết ông ta cũng không có cửa. 

Hiên đế đau đầu nhìn vẻ mặt Quý Như Yên bất khuất: “Thập thất đệ, nha đầu này là hoàng phi của Thuấn Thần, đệ việc gì phải tranh thắng bại với một tiểu bối? Dù đệ thắng, truyền ra ngoài lấy lớn hiếp nhỏ chẳng phải mất hết thể diện?” 

Túc Thân vương phụng phịu, cự tuyệt: “Hoàng thượng không cần khuyên nữ! Xú nha đầu này còn dám nói sợ lấy trẻ bắt nạt già, thần đệ già chỗ nào? Nếu không để cho nhóc nhìn thấy vài điểm, chỉ sợ nàng sẽ cho rằng hoàng thân Thiên Độc chỉ để làm cảnh! Hoàng thượng huynh đừng quên, nàng ta là công chúa nước Ti U.” 

Hiên đế quay đầu nhìn Quý Như Yên: “Lấy trẻ bắt nạt già, do chính con nói?” 

Quý Như Yên gật đầu: “Đúng vậy, năm nay Túc vương thúc thúc đã ba mươi tám, Như Yên mới mười bẩy, tuổi hai người gấp đôi nhau, nếu Như Yên đồng ý ứng chiến, không phải là lấy trẻ bắt nạt già sao?” 

Một lời vừa thốt ra, Hiên đế muốn hộc máu. 

Chỉ là ông không thể. 

Nếu ông hộc máu, chỉ sợ Túc Thân vương càng dây dưa không buông. 

Túc Thân vương trực tiếp sai Cao Hòa đi lấy giấy bút tới, hai người viết khế ước. 

Cuối cùng điểm chỉ, Hiên đế làm nhân chứng. 

Hiên đế thấy hai người đã hạ quân lệnh trạng, chỉ sợ mình muốn nhúng tay giải hòa cũng không được. 

Đành phải thở dài: “Nói đi, các ngươi muốn so cái gì?” 

Túc Thân vương híp mắt: “Vì cong bằng, ba chúng ta mỗi người ra một hạng mục thi đấu, thắng hai trận là thắng, thế nào?” 

Quý Như Yên không thèm để ý, đáp: “Được.” 

Hiên đế có chút lo lắng, lẽ nào tiểu nha đầu này thật sự bị Túc Thân vương phế đi hai chân?” 

Nhưng ông ta lo lắng có chút thừa, Quý Như Yên không có khả năng bại trong tay một lão già. 

Lại còn là một lão già ba mươi tám tuổi....

Túc Thân vương thấy nàng đồng ý, cũng nói thẳng: “Chúng ta mỗi người đánh chết một con báo Trụy Nguyệt Huyết Xa, ai đánh chết nhanh hơn người đó thắng.” 

Hiến đế kinh hãi. 

Một khi báo Trụy Nguyệt phát cuồng, có thể đặt tới cảnh giới tầng thứ tư của võ suất. 

Mà Túc Thân vương mới đạt tới đỉnh phong võ suất, nhiều năm nay chưa thể đột phá. 

Vì thế ông ta mới liên tục tìm người khiêu chiến, mong muốn đôt phá đạt tới cảnh giới mới.

Chỉ là ông ta quên mất một điều. 

Ông ta là Túc Thân vương là vương đệ của Hiên đế. 

Cho dù là cao thủ, ai dám thật sự xuống tay với ông? 

Vì thế ai bị ông ta đánh, đúng là xui xẻo tám đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.