Chương trước
Chương sau
Edit: haquynh1812

Tiệm thuốc Phượng gia. 

Phượng Từ Ân tĩnh dưỡng vài ngày, cuối cùng có thể xuống giường. 

Lúc Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần tới, thấy hắn đang tự mình ngồi dậy: “Từ Ân biểu ca, sao ca lại ngồi dậy? Xương cốt vẫn chưa khỏi hẳn đâu?” 

“Nằm lâu, có cảm giác cả người như phế vật.” 

Phượng Từ Ân mỉm cười, ánh mắt dừng trên người bọn họ. 

Trong lòng trào dâng chua xót, vẫn phải cố nuốt xuống. 

Chỉ cần Quý Như Yên hạnh phúc, là hắn hạnh phúc.

Lạc Thuấn Thần cảm nhận được biến hóa của Phượng Từ Ân. 

Hai nam nhân nhìn nhau gật đầu. 

“Từ Ân biểu ca muốn ăn gì không? Ta sai người đi làm.” 

“Muốn ăn cháo gà do muội nấu.” 

“Vậy ta đi chuẩn bị, để cho Thuấn Thần tâm sự với ca.” 

Nói xong, Quý Như Yên trừng mắt liếc Lạc Thuấn Thần mang ý tứ cảnh cáo. 

Lạc Thuấn Thần cười hắc hắc: “Nương tử yên tâm, có ta ở đây, Phượng thiếu gia sẽ không sao.” 

Quý Như Yên liếc hắn một cái, chỉ trích: “Gì mà Phượng thiếu gia, chàng phải gọi biểu ca.” 

Phượng Từ Ân thấy Quý Như Yên sắp nổi giận, nhanh chóng khuyên nhủ: “Như Yên, thất điện hạ là người hoàng thất, ta chỉ là dân thường, đừng khiến điện hạ khó xử.” 

“Nhưng...”

Quý Như Yên có chút bất mẫn. 

“Nghe biểu ca đi, ta có chút đói bụng, muội đi nấu ăn trước đi.” 

Phượng Từ Ân lại khuyên nhủ. 

Nhìn ánh hắn khẩn cầu, Quý Như Yên đành phải thỏa hiệp: “Vậy được rồi, Lạc Thuấn Thần, nếu chàng dám bắt nạt biểu ca, cẩn thận ta thu thập chàng.” 

“Yên tâm đi, hắn là người thân của nàng, cũng là người thân của ta, sao ta lại bắt nạt hắn?” 

Lạc Thuấn Thần mỉm cười, nói ra tiếng lòng. 

Quý Như Yên liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài nấu ăn cho Phượng Từ Ân. 

Trong phòng chỉ còn lại hai nam nhân bọn họ. 

Cuối cùng vẫn là Lạc Thuấn Thần lên tiếng phá vỡ cục diện: “Như Yên vì ngươi đánh gãy tay chân của Túc Thân vương cùng sáu cái xương sườn. Nếu đối phương không phải vương gia, chỉ sợ nàng sẽ giết đối phương để răn đe.” 

“A, vậy Như Yên có gặp nguy hiểm không? Nàng thật sự hồ đồ, người hoàng thất đâu có dễ chọc?” 

Phượng Từ Ân khẩn trương lo lắng. 

Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Ngươi đừng kích động, Như Yên có ta che chở, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì. Hôm nay ta tới là muốn nói với ngươi, nếu muốn mình không bị bắt nạt thì chính mình phải cường đại. Chắc Như Yên cũng đã nói với ngươi, Túc vương thúc thúc có một nữ nhi, là quận chúa Nhã Linh, ngươi có đồng ý cưới nàng không?” 

Phượng Từ Ân cười khổ: “Với ta mà nói, ta không muốn. Nhưng với Phượng gia, ta lại phải cưới, ngươi cần gì phải hỏi ý ta.” 

Lạc Thuấn Thần lắc đầu thản nhiên nói: “Ta không phải cố hỏi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn cưới, ta có thể tiến cung xin phụ hoàng hủy bỏ thánh chỉ. Một khi thánh chỉ hạ xuống, ngươi không có cơ hội cự tuyệt.” 

Đợi nửa ngày vẫn không thấy Phượng Từ Ân lên tiếng. 

Lạc Thuấn Thần thở dài, sâu xa nói: “Ta biết ngươi thích như Yên, nhưng nàng là thê tử của ta, cũng sẽ là nương tử duy nhất cả đời. Ta sẽ đối tốt với nàng, không để nàng chịu ủy khuất. Vài ngày nữa, chúng ta sẽ tới Đan Nhân Mai, nếu như ngươi không đáp ứng mối hôn sự này, còn ai tới che chở Phượng gia? Như Yên chỉ là một nữ nhân, sao nàng có thể bảo vệ được tất cả mọi người?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.