Chương trước
Chương sau
Edit: haquynh1812

“Như Yên, nàng đừng vội tức giận, trước tiên nghe ta nói đã. Túc vương thúc thành ra như vậy coi như là ý trời. Sau này chúng ta ở Đôn Nhạc Châu không nhiều, để cho thúc ấy chiếu cố Phượng gia. Dù thành Độc Hạt có ông ngoại hỗ trợ, nhưng ông không phải người trong hoàng thất, nếu có vương thúc, chúng ta tới Đan Nhân Mai chúng ta có thể an tâm hơn, nàng thấy có đúng không?” 

Lạc Thuấn Thấn đi tới bên cạnh, vòng tay qua vai nàng, khẽ xoa. 

Hắn vừa nói vậy, Quý Như Yên không nhận cũng không được, đó là một chủ ý không tồi. 

Có Túc Thân vương bảo vệ, đám Vạn Đức hầu cũng không dám tùy ý hành động. 

Chép miệng, Quý Như Yên vẫn hơi buồn bực: “Coi như chàng có lý, phụ hoàng hạ thánh chỉ bao giờ chúng ta phải đi.” 

“Còn bảy ngày.” 

Bảy ngày? 

Chớp mắt cái đã gần qua một trăm ngày sau hôn lễ.

Trong trăm ngày này, ở Cổ Thú sơn mạch hai tháng, sau đó tới thành Độc Hạt, bận việc tiệm thuốc Phượng gia, nàng chưa từng được nghỉ ngơi. 

Dù người sắt cũng sẽ mệt mỏi, huống chi nàng chỉ là người bình thường. 

Lạc Thuấn Thần thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ mệt mỏi, liền nói: “Nếu nàng mệt, đi ngủ sớm đi. Về phía cậu mợ ta sẽ đi qua giải thích, cũng để cho bọn họ hiểu. Có điều, chuyện Phượng Từ Ân bị thương chỉ sợ không thể tiếp tục giấu, chi bằng sớm nói ra.” 

“Ừ, chuyện này giao cho chàng đi.” 

Quý Như Yên gật đầu, không phản đối. 

Dù sao chuyện nàng cùng Túc Thân vương rất ồn ào, ngày khác nếu có lời đồn tới tai cậu mợ cũng không dấu được, chi bằng bây giờ thành khẩn khai báo. 

Để nàng đi ngủ, Lạc Thuấn Thần đi qua tìm cậu Phượng Thiên Hựu nói chuyện của quận chúa Nhã Linh. 

....

Trong Nhất Phẩm Lâu, Phượng Kiều Diễm ngốc lặng nhìn hai con ma men đang nằm trên bàn. 

Một người đang ôm vò rượu ngủ thiếp đi, người con lại liên tục hò hét: “Tiếp tục uống!” 

Đối mặt với tình hình như vậy, Hoa Hoành Phóng cũng có chút đau đầu: “Phượng cô nương, hay là ta đưa cô vè phủ trước. Sau đó gọi kiệu phu đưa bọn họ về, có được không.” 

“Vậy.... cũng được.” 

Phượng Kiều Diễm cũng không thể làm gì khác đành gật đầu. Nàng không dám uống rượu, nếu để mẫu thân ngửi thấy mùi, chắc chắn sẽ cấm nàng ra cửa. 

Hơn nữa Tuyết Băng Di tỷ đã ngủ say như chết, nàng có gọi cũng vô dụng. 

Tình huống thật khiến người ta khó xử, mà ở phòng bên cạnh, A Côn như lâm vào đại địch. 

Giang Thành Tứ sờ sờ băng gạc trên người, vẻ mặt như tro tàn: “Là nàng cứu ta?” 

“Dạ.” 

“Sao nàng phải khổ công cứu ta, để cho ta chết không phải tốt hơn sao?” 

Giang Thành Tứ sâu xa nói, khiến A Côn kinh hãi: “Thiếu gia chủ, ngài không thể chết được, nếu không nô tài cũng sẽ đi theo ngài.” 

Giang Thành Tứ nhắm mắt lại: “Ngươi không nói chuyện ta bị thương cho nàng đấy chứ?” 

“Nô tài không dám nói bừa, cũng không nói chuyện của thiếu chủ cho Quý cô nương.” 

A Côn vội vàng trả lời. 

“Biết rồi, ngươi lui xuống đi nghỉ đi.” 

A Côn thấy dáng vẻ Giang Thành Tứ cô đơn, liền vội vàng bẩm báo: “Thiếu gia chủ, Quý cô nương nói, nếu ngài có gì cần hỗ trợ, nàng đang ở phủ quốc sư, lúc nào thiếu chủ cũng có thể tới đó tìm nàng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.