Chương trước
Chương sau
Edit: haquynh1812

Trận cung yến này, chỉ sợ hai vị ở trong cung lại không muốn ngồi yên rồi. 

Vài ngày nay, tứ điện hạ Lạc Phi Phàm làm rất nhiều chuyện. 

Nhị điện hạ Lạc Tinh Huy lại càng càn rỡ, ngang nhiên tới thành Độc Hiết tìm ông ngoại, bắt giao ra binh phù. 

Quý Như Yên cảm thấy hắn có điểm khác thường: “Chàng sao thế? 

“Không sao? Mấy ngày này ta cùng nàng đi dạo quanh Đôn Nhạc Châu.” 

“Ừ.” 

Có thể thoải mái qua vài ngày cũng tốt. 

Chẳng qua nàng tính như vậy, nhưng trong cung lại sắp đặt một tấm lưới lớn, sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên. 

... 

Cung Quảng Trạch. 

Tì nữ Mộc Lan đứng bên cạnh Đức phi cầm bình nước hoa quả đưa tới trước mặt bà: ‘Nương nương nếm thử nước trái cây.” 

“Ừ.” 

Đức phi nếm một ngụm nhỏ, cũng không có khẩu vị: “Mộc Lan, vài ngày nay trôi qua không dễ chịu, hay ngươi theo bản cung tới chùa Thanh Long dâng hương đi.” 

“Dạ.” 

Mộc Lan khẽ mỉm cười, gật đầu đáp ứng. 

Đức phi sai người tới báo cho Vệ hoàng hậu, chuẩn bị xuất cung. 

Không ngờ trên đường đi tới chùa Thanh Long, lại xông ra một đám hắc y nhân, diệt toàn bộ đám người trong cung. 

Đức phi vì dung mạo xinh đẹp, còn bị người ta gian dâm, lõa thể ở chân cầu, chết thật thảm. 

Chuyện vừa xảy ra, cả triều kinh sợ. 

Hiên đế cảm thấy kinh sợ ở chỗ không thể thể tìm ra manh mối.

Phủ doãn kinh thần bị Hiên đế mắng máu chó ngập đầu, chùa Thanh Long cách Đôn Nhạc Châu không xa. 

Hơn nữa Đức phi xuất cung Vệ hoàng hậu cũng phái mười cao thủ đại nội đi theo bảo vệ, kết quả là bị giết, ngay cả tung tích của hung thủ cũng không tìm được. 

Mấy ngày qua Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đi dạo, vốn định chơi thật vui, kết quả xảy ra chuyện như vậy mất cả hứng thú. 

“Đừng khó chịu, chuyện nhà người ta, chúng ta không cần quan tâm. 

Lạc Thuấn Thần ngồi đối diện nàng, thật sự không nỡ nhìn nàng nhăn nhó, nên khuyên nhủ. 

Quý Như Yên thở dài: “Ta cũng không muốn nghĩ, nhưng ta còn chưa bắt đầu trả thù, bà ta cứ như vậy chết đi, thật là...” 

“Chết cũng chết rồi, còn có thể khiến bà ta sống lại cho nàng báo thù sao?” 

Lạc Thuấn Thần ra vẻ không để ý. 

Quý Như Yên lắc đầu: “Ta không có hứng thú, chỉ là tò mò, người nào có thù hận lớn như vậy với Đức phi.” 

Lạc Thuấn Thần khẽ thì thầm: “Đức phi khi còn sống đắc tội không ít người, huống hồ ở trong cung cũng hay làm khó người khác, nhiều người ghen ghét muốn mạng của bà ta.” 

Lời của hắn như khơi lại trí nhớ của nàng. 

Quý Như Yên đột nhiên nhớ ra: “Chàng nói vậy, ta đột nhiên nghĩ tới một người.” 

“Ai?” 

“Thượng thư bộ hình, Tống Hòa Văn.’ 

Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Không quan tâm bọn họ muốn đấu kiểu gì, cũng là chó cắn chó, chúng ta vui vẻ là được, để ý làm gì.” 

Quý Như Yên liếc hắn, “ta không muốn xô nước bẩn này hắt lên người mình, như vậy thật sự oan uổng rồi.” 

“Yên tâm đi, sẽ không hắt lên người nàng.” 

Lạc Thuấn Thần hết sức chắc chắn khẳng định. 

Nếu những kẻ đó thật có mắt không tròng, đừng trách hắn không niệm tình, trực tiếp huyết tẩy phủ bọn họ. 

Đức phi chết, Lạc Thuấn Thần biết ai là hung thủ. 

Đám người này hắc y nhân cho tam điện hạ Lạc Thiên Thụy phái ra, đơn giản là gần đây gã có được một nữ nhân đắc lực, nếu không sao dám ra tay tàn ac với Đức phi. 

Ám Nô ơi Ám Nô, chủ tử sau lưng ngươi chính là hắn sao!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.