Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đông Vân Triều.

Quý Như Yên không muốn cho hắn biết mình vừa trêu đùa hắn, vì vậy chủ động hỏi, "Bồ Đề quốc có thế lực gì được?"

"Tứ đại gia tộc. Theo thứ tự là Trọng Tôn gia, Tư Đồ gia, Kỳ Quan gia cùng với Gia Cát gia."

Lạc Thuấn Thần giới thiệu, "Trọng Tôn gia chuyên buôn bán vũ khí, cứ nghe danh thuốc súng của triều đại Nam Minh là đủ biết; Kỳ Quan gia cũng thiên về vũ khí, nhưng dùng thần sách tiên vi ngàn năm làm mấu chốt; Tư Đồ gia lấy kiếm, bí quyết tâm pháp vô hình kiếm; Gia Cát dùng âm công, trong đó có bí quyết nguyên âm là tâm pháp chỉ Gia Cát gia mới có."

Quý Như Yên nghe vậy, không khỏi tặc lưỡi!

Tứ đại gia tộc này, không ngờ lợi hại như vậy!

Quả thực là lấy trứng chọi đá a!

"Nghe chàng nói như vậy, ta đột nhiên có loại dự cảm, thánh vật Bồ Đề quốc này, hẳn là do tứ đại gia tộc này bảo vệ đi?"

"Không sai."

Quý Như Yên vừa nghe, mặt cười dụ dỗ, "Vậy theo như chàng nói, đến Bồ Đề thủy lộ, còn phải đi từng nơi một giết chết bọn họ sao?"

Lạc Thuấn Thần nở nụ cười, "Không không, bọn họ cũng không ở xa nhau, mà là ở cùng một chỗ. Sở dĩ, rút giây động rừng, động thủ? Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Quý Như Yên không nói gì nhìn trời.

Bốn gia tộc, lại còn ở cùng một chỗ.

Nàng không có năng lực ẩn thân, đừng nói còn có thể toàn thân trở ra!

Tuy rằng đỉnh phong trong lúc chiến đấu không gây ra tổn thương quá lớn đối với nàng, chỉ là mọi việc đều “hết ý” khi được tứ đại gia tộc bao vây.

Lúc ngoại tổ mẫu Thiên Nguyệt tiễn nàng ở thành Độc Hiết, từng nói với nàng một việc, đó chính là người của Bồ Đề quốc, đều có một bí kỹ, ở thời điểm chiến đấu, nếu biết không thể hạ đối phương, họ sẽ thiêu đốt đan điền của mình cùng với máu thịt, sau đó kích thích hắn từ tầng thứ tư đỉnh phong kỳ trực tiếp bạo phát trở thành tầng thứ năm võ thần đỉnh phong kỳ cao thủ!

Dĩ nhiên, bạo phát qua đi, hắn cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Thiên Nguyệt nhắc nhở chỉ là muốn thận trọng mà thôi.

Đỉnh phong kỳ võ thần bách thần bất xâm, quả nhiên đáng sợ.

Quý Như Yên cũng không phải quả hồng mặc người khác nắn bóp đi?

Lạc Thuấn Thần khuyên nhủ, "Đến lúc đó trước nên thương lượng một chút, nói không chừng thỉnh cầu bọn họ lấy vật đổi vật, không cần phải đối đầu một mất một còn."

"Chỉ có thể như vậy."

Quý Như Yên có chút vô lực, hai người tìm một sơn động nào đó, bắt đầu cuộc sống về đêm của bọn họ.

Tiểu tử kia đang ngồi ăn đàn kiến lửa.

Quý Như Yên nhóm lửa làm một ít thức ăn, cơm trong nồi thơm nức!

"Xèo xèo!"

Ghê tởm!

Mùi máu tươi ở đâu ra vậy, phá hỏng khẩu vị của tiểu gia!

Tiểu tử kia nhìn bên ngoài sơn động một chút, trực tiếp xông ra ngoài, móng vuốt không chút do dự xé gió.

Ngoài sơn động xuất hiện một sinh vật dê không giống dê, lợn không giống lợn.

Tham ăn vừa thấy mãnh thú, không nói hai lời, trực tiếp chém tới.

Thoáng cái đầu mãnh thú biến mất, máu phun xối xả, chết không nhắm mắt.

Quý Như Yên đứng ở cửa sơn động, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.

Ai…

Tham ăn kể từ lúc thấy Túc vương thúc chiến đấu với Phong Thanh Lang vương, đã trở nên quá hung tàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.