Chương trước
Chương sau
Edit+ Beta: haquynh1812

“Bẩy ngày? Đều đặn như vậy?” 

“Vẫn đều đặn như vậy.” 

Tư Đồ Mộng Nguyệt cười: “Như Yên tỷ tỷ lần đầu tới nước Bồ Đề ah?”

“Umh.” 

Trước kia chu du khắp đại lục, nàng cũng không nhớ ra phải tới Bồ Đề, dù sao quá xa, một phần khác là do tuổi tác của nàng. 

Bây giờ tới đây, bên cạnh còn có gia tộc Tư Đồ, dĩ nhiên Quý Như Yên sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Tư Đô cô nương, lần này trở về sẽ không bị phụ thân trách phạt chứ?” 

Tư Đồ Mộng Nguyệt gật đầu, vẻ mặt có chút lúng túng: “Ta thà rằng bị phạt, cũng không muốn tiếp tục chạy trốn. Khiên cho tên Dã Dương đầu heo kia đuổi tán loạn.” 

“Đừng nghĩ như vậy, sẽ không ai trách cô nương đâu.” 

Quý Như Yên mỉm cười: “Nhưng mà không phải người Tư Đồ gia đều là cao thủ dùng kiếm sao?” 

“Đó là bọn họ, không phải ta. Ta.... Có thể coi như phế vật của Tư Đồ gia đi.” 

Tư Đồ Mộng Nguyệt cười chua xót. 

Quý Như Yên có chút kinh ngạc: “Đây là chuyện gì?” 

“Từ nhỏ đan điền của ta có vấn đề, không thể tu luyện kiếm thuật của Tư Đồ gia, tự nhiên trở thành phế vật.” 

Tư Đồ Mộng Nguyệt có chút tự giễu, rồi lại thờ ơ. 

‘Vậy sao cô nương lại trốn thoát khỏi ngọn núi kia? Cô nương không có kiễm kỹ, khác gì đùa với mạng của mình!” 

Quý Như Yên không hờn giận nhìn Tư Đồ Mộng Nguyệt, nàng ta không biết nếu không có thực lực đừng tùy ý đi loạn sao!

Đó là đùa giỡn với tính mạng của chính mình, mạng người tưởng như rất mạnh, nhưng thật ra rất yếu ớt. 

Mạng chỉ có một, sống thế nào là do thái độ của chính mình. 

Tư Đồ Mộng Nguyệt thấy Quý Như Yên tức giận, nhanh chóng xua tay: “Ta vốn không định xông vào đó, là tỷ muội của ta nói đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, hắn sẽ đưa ta rời khỏi ra tộc. Ai biết, tên phu xe kia không có ý tốt, đưa ta lên núi, ban đêm bỏ lại ta trốn đi. Ta vừa sợ vừa hoảng mới xông loạn khắp nơi, cuối cùng không biết sao chạy được ra ngoài.” 

Quý Như Yên muốn ngất. 

Nàng bị Tư Đồ Mộng Nguyệt đánh bại, trốn nhà, còn bị tỷ muội hãm hại. 

Còn mùa đường. 

Quả thật không thể vui vẻ nói chuyện. 

Tư Đồ Mộng Nguyệt trước mắt đơn thuần khiến người ta đau lòng, Quý Như Yên không nhịn được nói rõ: “Tư Đồ cô nương, cô nương cảm thấy đánh xe không có ý tốt sao, hay là do có ngươi sai khiến?” 

“Có người sai khiến? Không thể đâu!” 

Tư Đồ Mộng Nguyệt cau mày, không tin Quý Như Yên. 

“Đừng nghĩ những chuyện này nữa, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt.” 

Quý Như Yên thấy nàng ta không muốn nghĩ cũng không miễn cưỡng. 

Vó vài người, trời sinh thiếu mất vài dây thần kinh, đều rất chậm hiêu. 

Cho nên Quý Như Yên lâp tức đánh dấu “Chậm hiểu” lên người Tư Đồ Mộng Nguyệt. 

Có xe ngựa, chỉ tới trưa ba người đã thuận lợi tới Bồ Đề. 

Thành Bồ Đề có vẻ chắc chắn hơn những nơi khác. 

Tường thành được xây bằng đá, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm khí phách. 

Bên trong thành cũng phồn vinh, hưng thịnh. 

Quý Như Yên thật sự bội phục người thiết kế ra tòa thành này. 

Tòa thành giống như một cái giếng. 

Hai phía bên trên có kiến trúc nối liền, tạo nét đặc sắc riêng. 

Dưới tầng một bán tranh chữ, đồ cổ, trang sức, đồ dùng, tầng hai là trà lâu, quán ăn, nhà trọ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.