Nói xong, Lăng Việt đưa cho nàng một tấm danh thiếp màu đen, mặt sau là một cái ấn ký đầu lâu được Long Phượng quấn quanh chính diện là in hai chữ lớn Lăng Việt được mạ vàng. 
Bút họa sắc bén, gặp người như chữ. 
“Tấm danh thiếp này thật đặc biệt! Tôi nhận, có cơ hội trò chuyện tiếp.” 
Mục Y Nhân đem danh thiếp kẹp ở bên trong văn kiện, sau đó từ biệt Lăng Việt, cô quay người trở về công ty, chỉ chốc lát sau, văn phòng ở tầng cao nhất của tập đoàn Y Nhân lại sáng lên ánh đèn. 
Lăng Việt đứng tại ven đường, ngước nhìn ánh đèn mái nhà, ánh mắt như có điều suy nghĩ. 
Minh Thừa đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được nghi ngờ hỏi: 
“Thiếu chủ, tại sao ngài không nói thật với Mục tiểu thư?” 
“Hiện tại… Còn chưa đến lúc.” 
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dùng cầu này để hình dung Lăng Việt lúc này, không thể thích hợp hơn. 
Lúc gặp lại Mục Y Nhân, sau khi xác nhận nàng vẫn mạnh khỏe, ngay ngày thứ hai Lăng Việt liền chạy về nông thôn. 
Ở chỗ đó… Có vài mẫu đất cằn cõi của Lăng gia, và một căn nhà cũ. 
Ông nội của hắn, còn sống trên đời này. 
Đường xá gập ghềnh, Lăng Việt không lái xe, chỉ mang theo Minh Thừa đi bộ đến Lăng gia thôn. 
Hắn vẫn chưa trực tiếp tiến vào thôn làng, mà đi ra phía sau núi. 
Tại bên trong khe núi Hoang Cổ này có hai ngôi mộ nhỏ, nếu không phải trước mặt có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3092291/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.