Lòng người… đúng là màu trắng như tuyết.
Lăng Việt đi vào phòng, Lăng Tuyết hướng về phía bên trong hô một tiếng.
“Cha, mẹ! Lăng Việt nhà bác hai tới.”
Rất nhanh, dì ba liền từ bên trong căn phòng đi ra, trang điểm dày đặc, một thân hàng hiệu xa xỉ.
Dì ba nhìn thấy Lăng Việt đang đang đứng ở một chỗ, bà chỉ có một chút kinh ngạc.
“Lăng Việt, con vẫn chưa chết sao?”
Lăng Việt gật gật đầu.
“May mắn chưa chết được.”
“Vậy thì con thật ra cũng rất may mắn nha.”
Nói xong, nàng liếc qua cửa nhìn thấy hai rương đồ vật, trong ánh mắt không khỏi có chút ghét bỏ, nhưng ngoài miệng lại nói dễ nghe.
“Tới thì tới, con mang theo quà làm gì chứ? Khách sáo như thế làm cái gì?”
“Một chút tâm ý.”
Dì ba nghĩ linh tinh khẽ nói:
“Hừm, chỉ có một chút đó thôi sao?.”
Lời nói này rất nhỏ, có thể người khác nghe không được, nhưng thính giác của Lăng Việt rất nhạy bén, cho nên nghe rất rõ ràng.
Điều này cũng làm cho hắn đối với nơi này càng thêm thất vọng.
Hắn đã từng nghĩ, chỉ cần là người thân, thì tất nhiên sẽ có thân tình.
Thế nhưng trên thực tế, thân tình cũng có mang tính lựa chọn.
Có tiền, họ hàng xa cũng sẽ thân thuộc.
Không có tiền, người thân của mình thậm chí… So với người xa lạ cũng không bằng.
Lúc này, chú ba từ trong phòng đi ra, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3092266/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.