Chú ba khẽ nhíu mày, đẩy mắt kính của mình, giọng nói mang theo vài phần trách mắng, hắn gằn giọng: 
“Làm sao không đi tìm việc mà làm?Tài sản của cha con để lại từ lâu đã bị mất, con không làm việc thì lấy gì để sinh sống?” 
“Tạm thời vẫn còn một ít tiền, một số khác cũng có chút thu nhập.” 
Chú ba rít một hơi rồi nhã ra mồn làn khói, lạnh nhạt nói: 
“Chú có mấy lời phải nhắc nhở con. Tuy nói con không có cha mẹ, nhưng dù sao con cũng là được sinh ra trong gia đình giàu có, những công việc lén lút kia, con không nên lấn thân vào. Với lại những tên đầu đường xó chợ đó nữa, cũng đừng nên kết bạn làm gì.” 
Khi nghe lời nói này của chú ba, không hiểu sao ở ngực của Lăng Việt đau xót, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, chú ba của hắn lại xem hắn giống như những loại người kia. 
Hít thở sâu một hơi, Lăng Việt hỏi ngược lại: 
“Tuy con không có cha mẹ, nhưng lúc nào cũng ghi nhớ những lời dạy bảo của cha mẹ lúc họ còn sống. Ngược lại ở trong lòng của chú ba, Lăng Việt là loại người trộm cắp đó hay sao?” 
Chú ba khẽ nhíu mày. 
“Làm sao? Chú là người lớn, giáo dục con hai câu cũng không được?” 
Lăng Việt không nói, chú ba hừ nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng: 
“Tuy rằng chú ở Giang Châu lăn lộn ra chút thành tích. Nhưng hiện tại chú đang làm việc ở chính phủ, con cũng biết chú làm quan rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3092265/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.