Chương trước
Chương sau
Khi người cơ giới ổn định lại, cơ thể của nó đã trở lại màu sắc ban đầu.
Về phần Lệnh Quân Đăng kia, ông ta đã bị cháy thành than, vẫn giữ nguyên dáng vẻ chật vật trước khi chết, khói trắng đầy mình, vẻ mặt mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra bộ dạng gớm ghiếc của ông ta.
Tất cả những người xung quanh đều chết lặng và nhìn chằm chằm với ánh mắt kinh hoàng. Cảnh tượng kinh hoàng như vậy đã khiến mọi người có mặt tại đây vô cùng kinh ngạc.
Có người sợ tới mức mặt mũi run lên, chân mềm nhũn, thậm chí có người chỉ ngồi co mông trên mặt đất mà không thể đứng dậy được chút nào.
“Đây là loại quái vật gì vậy?” Đao Vạn Hưng đứng sau Phan Lâm nuốt nước miếng.
“Người cơ giới này hấp thụ ngọn lửa của Lệnh Quân Đăng, sau đó hợp tác với năng lượng trong cơ thể để điều khiển ngọn lửa bùng lên với nhiệt độ không biết cao hơn bao nhiêu lần so với nhiệt độ ngọn lửa của Lệnh Quân Đăng, cứ thế mà nướng chín ông ta. Năng lượng của thứ này ngoài sức tưởng tượng của tôi” Ngạo Sâm khàn giọng nói.
Ánh mắt mọi người đều thay đổi. “Các vị... các vị, tôi sẽ không vào hầm Lưu Viêm này nữa. Các vị vào đi!” Một số người không chịu nổi cảnh tượng kinh khủng này nên đã quay đầu bỏ chạy. “Tôi... tôi không muốn!”. “Tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Mọi... mọi người, tạm biệt!”
Một số người nhát gan quay đầu bỏ chạy.
“Mấy kẻ nhát cáy này cút đi cho sạch chỗ” Ngạo Sâm liếc nhìn những người này, tỏ vẻ khinh thường.
“Có vẻ như liên minh thương mại của chúng ta lần này đi công cốc rồi.” Dịch Minh Thiên nhìn cảnh ai nấy sợ hãi mà thở dài.
Một số cường giả có chút không cam tâm, nhưng sức mạnh của người có giới này là không thể đoán trước, họ không dám làm bất cứ điều gì tùy ý.
Dù sao thì chỉ một chút bất cẩn cũng sẽ bị nướng thành than.
Bởi vậy, cho dù là tồn tại mà mọi người kỳ vọng như Ngạo Sâm, lúc này cũng sẽ không dám hành động hấp tấp nào.
Anh ta phải xem thêm một vài người nữa làm việc đó, phân tích điểm yếu của người cơ giới này trước khi tiến hành.
Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ như vậy.
“Các vị, có phải các vị đang hiểu nhầm gì rồi sao?”
Một người đàn ông tóc dài, vẻ mặt nghiêm nghị đứng lên, nhìn chằm chằm người cơ giới nói: “Một ông già, một con rối, tại sao lại ngăn cản chúng ta? Tại sao chúng ta phải tuân thủ quy tắc của ông già đó?”
Ngay khi anh ta nói điều này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người đàn ông.
“Cậu chủ Huyết? Không biết anh có lời khuyên nào không?” Ngạo Sâm cười hỏi.
“Chúng ta vẫn không biết sức mạnh của người cơ giới này là gì. Có thể sức mạnh tầm thường, hoặc sức mạnh phi thường. Nếu cuối cùng chúng ta phải chiến đấu với nó thì chúng ta phải chấp nhận rủi ro. Không bằng thế này, chúng ta phá vỡ các quy tắc và cưỡng ép xông vào hầm Lưu Viêm, tìm các lợi ích bên trong, vậy thì sao?” Người đàn được gọi là cậu chủ Huyết nói.
Khi mọi người nghe thấy câu này, ánh mắt đều phát sáng.
“Ừ, chúng ta lại phải làm theo lời ông già này mà từng người lên một sao? Tốt hơn là xông lên, trực tiếp phá cổng của hầm Lưu Viêm, lấy được bảo vật là được!”
“Đẩu đơn cái quái gì chứ, bà đây không theo đấu đơn!”.
“Ngay cả Lệnh Quân Đăng cũng đã chết, thực lực của tôi cũng không đủ mạnh! Muốn đánh thì nhất định đánh không nổi!”
“Không bằng cứ xông thẳng vào cướp đồ thì hơn!”
Mọi người lần lượt nói, hạ quyết tâm, từng người một lấy vũ khí mang theo, hăng hái nhìn về phía cửa.
Trong số những người này, Lệnh Quân Đăng được coi là mạnh mẽ, và cái chết của ông ta thực sự đã giáng một đòn mạnh vào nhiều người, bởi vì họ biết rằng mình không bằng Lệnh Quân. Đăng, đến Lệnh Quân Đăng cũng đã thua, họ cũng từ bỏ hy vọng tiến vào hầm Lưu Viêm.
Nhưng công tử Huyết đã thức tỉnh họ.
Mọi người đều ở đây vì bảo vật, không địch lại được người cơ giới, không có hy vọng gì lấy được bảo vật, hiện tại chỉ có thể dựa vào việc xông vào cướp lấy bảo vật mà thôi!
Thể là...
“Các anh em, đi theo tôi, trực tiếp chém mở cửa hầm, giết những kẻ cản trở!”
Một người gầm lên, lao thẳng về phía cửa. Những người còn lại đồng loạt theo sau.
Mọi người đều cố gắng hết sức và đập phá cánh cổng bị dây xích chặn lại.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm...
Cửa bị đập ầm ầm.
Tuy nhiên... người cơ giới ở đây không hề di chuyển, căn bản không hề ngăn cản.
Ông già dựa vào bia mộ đằng kia chỉ liếc nhẹ đám người này một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ gật, hoàn toàn không để ý tới.
Khi cảnh này xuất hiện, Ngạo Sâm và những người khác không thể ngồi yên. Đối phương hoàn toàn thờ ơ! “Đi!”
Ngạo Sâm lạnh giọng hô, dẫn người xông lên, tấn công vào cánh cổng.
Với sự chung sức của mọi người, chẳng bao lâu sau cổng xuất hiện một vết nứt, xích sắt chắn cổng bị gãy.
Lúc này, Đạo Vạn Hưng cũng đang lo lắng, liếc nhìn Thánh Nữ Thần Hỏa và Phi Hùng đang im. lặng, cũng không thèm nói gì, cùng người của Sơn trang Viêm Đao vội vàng chạy tới.
“Anh Lâm, chúng ta không đi qua sao?” Thánh Nữ Thần Hỏa cũng có chút kích động, quay đầu hỏi.
“Đừng đi!” Phan Lâm lắc đầu.
“Tại sao?” Thánh Nữ Thần Hỏa kinh ngạc hỏi.
Dịch Minh Thiên cũng chết lặng.
Cửa bị mở ra ngay lập tức, nếu không đi vào lúc này, không phải để cho người ta dẫn trước cướp hết bảo vật đi sao?
Tuy nhiên, lời nói của Phan Lâm khiến mọi người sửng sốt.
“Tôi muốn thách đấu với người cơ giới này, có được sự chấp thuận, sau đó bước vào hầm Lưu Viêm” Phan Lâm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.