Chương trước
Chương sau
“Kiên trì?”
Thánh Nữ Thần Hỏa mặt ngập tràn suy tư.
Cô ta liếc nhìn thời gian, chưa đến mười giây đã trôi qua. Nhưng... gần mười giây, Phan Lâm vẫn chưa bỏ cuộc sao?
Anh chàng này, thực sự có thể lực phi thường, từng nghe Sư tôn nói qua, anh ta dường như có thể chất Võ Thần?
Nếu thể chất Võ Thần có thể chống lại sức mạnh của lửa... thì cũng chỉ có thể chống cự một thời gian.
Dự theo những gì Thánh Nữ Thần Hỏa biết, những người không có hiểu biết nhưng có thể chất Võ Thần có thể chống cự tối đa khoảng mười lăm giây, không bao giờ quá hai mươi giây.
Cô ta lấy điện thoại ra xem giờ.
Hiện tại là mười một giây.
Mười hai!
Mười ba... Gần đến rồi. Thánh Nữ Thần Hỏa nhìn Phan Lâm, chờ anh nôn ra hỏa chúng trong cơ thể. Tuy nhiên... Phan Lâm hai tay chống đất, hai chân quỳ xuống, nhưng... không có dấu hiệu nôn mửa. Thánh Nữ Thần Hỏa sửng sốt một lúc, cô ta liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Mười lăm giây! Đây đã là giới hạn của thể chất Võ Thần!
“Này! Đừng cố ép. Đến lúc đó bản thân tinh thần có vấn đề là chuyện nhỏ. Nhưng nếu nội tạng có vấn đề thì hỏng rồi” Thánh Nữ Thần Hỏa thở dài.
“Nếu nội tạng có vấn đề, sẽ chết ngay lập tức sao?” Phan Lâm ngẩng đầu, khàn giọng hỏi. “Cái này... anh có ý gì vậy?” Thánh Nữ Thần Hỏa kinh ngạc hỏi. “Chỉ cần không chết ngay lập tức, cô cho rằng tôi không thể tự mình trị thương sao?”
Phan Lâm trầm giọng cười một tiếng, sau đó trực tiếp nắm lấy túi ngân châm từ trên eo của anh, trải phẳng ở trước mặt, giật giật vài cái ngân châm, hung hăng đâm vào cơ thể.
Khoảnh khắc ngân chậm tiến vào trong cơ thể, Phan Lâm đột nhiên rùng mình một cái, như có điện xuyên qua cơ thể, một lúc sau mới nhẹ nhàng dịu bớt.
Sau đó anh lấy ra một vài cây ngân châm và đeo chúng lại lên người mình.
Kỹ thuật lần này vô cùng nhuần nhuyễn, dường như sức nóng của ngọn lửa không đủ ảnh hưởng đến động tác của anh.
Thánh Nữ Thần Hỏa sững sờ. Cô ta nhấc điện thoại lên để xem giờ. Gần ba mươi giấy đã trôi qua. Phan Lâm chẳng những không có biểu hiện gì là không nhịn được mà ngược lại... càng bình tĩnh hơn. Sau khi chấm hết kim, Phan Lâm thở ra rồi mạnh mẽ đứng dậy. Thánh Nữ Thần Hỏa hoàn toàn sững sờ.
“Anh... anh có chỗ nào không thoải mái không?” Thánh Nữ Thần Hỏa sững sờ hỏi. “Tôi cảm thấy khá ổn” Phan Lâm nhún vai.
“Không thể nào! Năng lượng của hỏa chủng đủ để làm cho nội tạng của bất kỳ sinh vật nào cũng trở nên như lửa, thân thể dù có cường đại cỡ nào cũng nhất định không thể chống đỡ được hỏa chủng, Bác sĩ Lâm, anh.... Nội tạng của anh không phải là làm từ kim cương chứ?” Thánh Nữ Thần Hỏa ngây ngô nói.
“Không phải vậy đâu. Chẳng qua là tôi quanh năm ngâm mình trong bồn thuốc. Mỗi lần ngâm mình trong bồn thuốc đều khiến tôi đau đớn vô tận. Vì vậy, cơn đau trong người không thể phá vỡ ý niệm của tôi. Ngoài ra, tôi tiếp tục dùng ngân châm chữa lại nội tạng của bản thân, như vậy năng lượng của hỏa chủng cũng không có tác động nhiều đối với tôi” Phan Lâm cười nhẹ nói.
Thánh Nữ Thần Hỏa nhìn anh chằm chằm, cảm thấy rất khó tin.
“Chẳng có nhẽ, Y võ đều đáng sợ như vậy sao?” Cô ta lẩm bẩm.
“Không phải đầu. Đến mức độ y võ cao siêu như tôi mới có thể làm ra những chuyện như vậy.” Phan Lâm cười.
Thánh Nữ Thần Hỏa kinh ngạc, nhanh chóng hoàn hồn lại, hừ lạnh một tiếng: “Đừng hống hách. Đến hầm Lưu Viêm, uy lực của hỏa chủng này sẽ rất khác đấy”
“Cô nói vậy là sao?” Phan Lâm khó hiểu nhìn cô.
“Hừ! Anh chắc là không biết hầm Lưu Viêm ở đâu. Dị hỏa nhiều như lông vịt, Thiên Hỏa tính là gì? Lợi hại hơn cả là còn những cái khác đều là các loại dị hóa khác nhau! Anh đến chỗ đó, hỏa chủng tự nhiên sẽ bị kích động, đến lúc đó phát tác sẽ không giống nhau. Nỗi đau này của anh chắc chắn sẽ tăng lên theo cấp số nhân, Bác sĩ Lâm, bây giờ anh có thể dựa vào cây ngân châm để chống đỡ, đến lúc đó thì sao?” Thánh Nữ Thần Hỏa hừ lạnh
Phan Lâm âm thầm nói: “Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, đến lúc đó hãy nói đi” “Xem ra anh nhất định muốn đến hầm Lưu Viêm?” Thánh Nữ Thần Hỏa có chút khó chịu.
“Tôi nhất định phải đi.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Nếu có thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết, phải dựa vào Thiên Hỏa để luyện.
Thần Hoả Tôn Giả đến nhà họ Phan chỉ giết một số người, nếu không, theo tính cách của anh, không diệt cả nhà họ Phan để rửa hận thì hơi phí.
Anh không từng bước từng bước kiếm chuyện với nhà họ Phan, chắc chắn nhà họ Phan có một cường giả có thể địch nổi với Thần Hoả Tôn Giả.
Bản thân muốn tìm nhà họ Phan báo thù, nếu như không có trợ giúp của Hồng Mông Huyền Thiết, rất khó có được cơ hội chiến thắng.
Vì vậy, Thiên Hỏa này nhất định phải có được! “Anh thật sự hết thuốc chữa!” Thánh Nữ Thần Hỏa lo lắng, nhưng lại bất lực. Phan Lâm cười cười, không phản bác. Cứ như vậy khoảng một giờ đồng hồ sau, Phan Lâm cuối cùng cũng nôn ra hỏa diễm. Thánh Nữ Thần Hỏa sợ hãi, run lên.
Cô ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ rằng một người chưa từng luyện Viêm thuật lại có thể chịu đựng được lâu như vậy.
Cô ta liếc nhìn Phan Lâm thật sâu, sau đó khàn giọng nói: “Không tệ, anh đã phá kỷ lục, nhưng tôi hy vọng khi đến Hầm Lưu Viêm, anh có thể làm được như vậy!”
“Khủng khiếp như vậy sao?”
Phan Lâm nhẹ nói.
“Sẽ chỉ đáng sợ hơn so với tưởng tượng một chút mà thôi” Thánh Nữ Thần Hỏa khàn giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.