Phương Vũ Yên đang mặc quần áo bệnh nhân ngồi yên trên giường bệnh trắng toát quay đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Cô ta có chút mơ hồ, thật lâu không khôi phục được tinh thần.
“Vũ Yên, cô thế nào rồi?” Phan Lâm bước nhanh đến giường bệnh.
“Phan Lâm sao?” Phương Vũ Yên quay đầu lại nhìn người đang đi vào không khỏi nở nụ cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”
“Vậy thì tốt!” Phan Lâm thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
“Tôi không nghĩ là anh có thể cứu tôi. Tôi nghĩ tôi đã chết, y học của anh thật kinh khủng” Phương Vũ Yên nhìn bàn tay nhỏ bé tái nhợt của mình, nhịn không được thì thào.
“Trường Sinh Thiên Cung giết cô, thù này tôi sẽ chậm rãi tìm bọn họ tính toán, cô hiện tại quan trọng nhất chính là điều trị sức khỏe thật tốt, hiểu không?” Phan Lâm dịu dàng nói.
Thân thể mềm mại của Phương Vũ Yên khẽ run lên, sau đó khàn khàn bật cười:
“Thân thể tôi khỏe lại rồi, nhất định là anh cho tôi dùng thuốc rất tốt. Tôi cảm thấy như mình có rất nhiều năng lượng trong cơ thể, chân này cảm thấy một chút yếu đuối”
“Điều này là bình thường, sau khi dùng thuốc xong thuốc sẽ tích lũy trên chân của cô, cô chỉ cần đi bộ xung quanh một chút, trong hai ngày tôi sẽ giúp cô loại bỏ các loại thuốc còn tồn đọng và khi thuốc được loại bỏ chân của cô sẽ trở lại bình thường” Phan Lâm nói.
“Cảm ơn anh” Phương Vũ Yên hai má đỏ bừng.
“Không cần phải khách sáo”
“Phan Lâm, bây giờ anh có rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694170/chuong-2145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.