Chương trước
Chương sau
Cao thủ của nhà chính Nhà họ Phan ngoại trừ đội trưởng Thí Long ra, tất cả đều bị tiêu diệt. Thần Hỏa Tôn Giả mang theo tiểu đội trưởng Thí Long đã trọng thương trở về trang viên. Toàn bộ trang viên bị phá hủy, đám người Nguyên Tinh, Huỳnh Lam đang dọn dẹp tàn cục. “Bác sĩ Lâm đâu? Anh ấy thế nào rồi?” Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng hỏi. Nguyên Tinh cùng mọi người nghe thấy tiếng không nói gì chỉ trên mặt đất lau nước mắt. “Tôn giả, tình trạng của anh ấy không tốt lắm, đã được đưa đến học viện phái Nam Y rồi.” Thần Hỏa Tôn Giả bừng bừng giận dữ, ném đội trưởng tiểu đội Thí Long cho Nguyên Tinh.
“Hãy thẩm vấn nghiêm ngặt cho tôi!” Nói xong lại mang theo đám người Thánh Nữ Thần Hỏa vội vàng chạy tới học viện phái Nam Y.
Mà ở ngoại vi Giang Thành. Một tên phụ trách liên hệ của nhà họ Phan cầm bộ đàm không ngừng gọi mấy tiểu đội. Thế nhưng lại không ai trả lời.
“Tại sao lại như vậy?” Sắc mặt người nhà họ Phan hoảng sợ cảm giác tình hình không đúng, lúc này gọi một số điện thoại gọi về nhà chính.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Người phụ trách ở nhà chính trầm ngâm hỏi.
“Đại nhân, có một chút tình huống, tôi không thể liên lạc với bất cứ ai, sau khi họ bước vào Giang Thành giống như một hòn đả chìm xuống biển không có tin tức!” Người báo cáo run rẩy.
“Cái gì?” Người phụ trách nhà họ Phan bị sốc. “Anh có chắc là anh không nhầm không? Không ai trong số họ có thể liên lạc được sao?”
“Vâng thưa đại nhân, một người cũng không thể liên lạc được, toàn bộ mất liên lạc.” “Thiết bị liên lạc của anh có bị hỏng không? Cho nên anh mới không thể liên lạc được?”
“Không, tôi đã kiểm tra thiết bị này nhiều lần, không có gì hư hỏng, tín hiệu cũng không bị nhiễu có ánh sáng màu xanh lá cây, trừ khi...”
“Không có khả năng!”.
Người báo cáo chưa nói xong người phụ trách bên kia lập tức gào thét: “Chúng ta phải ra đội ngũ tinh nhuệ đặt ở thể tục đủ để lật đổ một tòa thành phố! Sao có thể đối phó không được một bác sĩ Lâm nho nhỏ? Hoàn toàn không có khả năng!” Người báo cáo không dám lên tiếng.
Giọng nói bên kia của điện thoại im lặng một lúc sau đó lạnh lùng mở miệng: “Nghe này! Tôi muốn anh vào Giang Thành ngay lập tức, tìm kiếm dấu vết của những người đó!”
“Đại nhân, cái này...”
“Ít nói nhảm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Không thăm dò được tin tức thì anh cứ ở lại Giang Thành cho tôi!”
Nói xong lập tức tức giận cúp điện thoại.
Người báo cáo nghe thấy thế sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, nhìn Giang Thành phía xa xa, anh ta run rẩy nhưng cuối cùng vẫn kiên trì đi vào trong.
Cùng lúc đó, đoàn người Thần Hỏa Tôn Giả đã chạy tới học viện phái Nam Y. Phan Lâm được sắp xếp để điều trị tại một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Chờ Thần Hỏa Tôn Giả chạy tới thì đoàn người Hà Vĩ Hùng đang phẫu thuật cho anh. Thần Hỏa Tôn Giả muốn đi vào lập tức bị quát lớn.
“Ông là ai? Không được phép vào bên trong đang tiến hành phẫu thuật, nếu trì hoãn bệnh tình của bệnh. nhân thì ông chịu trách nhiệm được không?” Tô Vũ Nhi bưng gạc đầy máu tươi đi ra quát.
“Hỗn láo, sao lại dám nói chuyện với sự tôn chúng ta như vậy?” Người dân Đảo Thần Hỏa tức giận.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại giơ tay lên ý bảo mọi người yên tĩnh. “Cô gái, tình huống của bác sĩ Lâm thế nào rồi?” Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả có thái độ như vậy...
“Tình hình rất là khủng khiếp, khả năng cao là không thể trụ nổi! Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức. Y thuật của chúng tôi không thể so sánh với bác sĩ Lâm, nếu anh ấy có thể tự khám bệnh khẳng định không thành vấn đề, nhưng bác sĩ không thể tự khám cho mình được.”
Tô Vũ Nhi lắc đầu, hốc mắt đỏ lên xoay người rời đi. Thần Hỏa Tôn Giả nghe xong sắc mặt nhất thời đen như lại. “Đáng ghét!” Thánh Nữ Thần Hỏa cũng thầm mắng một tiếng, xoay đầu hốc mắt đỏ lên. Bọn họ đối với bác sĩ Lâm cũng không có nhiều tình cảm như vậy.
Nhưng trên thế giới ngoại trừ bác sĩ Lâm ra không ai có thể giải di chứng của Thuật Hỏa Diễm, làm sao có thể không tức giận?
Thần Hỏa Tôn Giả lại không nghĩ vậy.
Trong mắt ông ta, sở dĩ Phan Lâm bị thương đều là vì cứu mình!
Nếu như bác sĩ Lâm không có tận tâm chữa trị cho mình như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện này, với thực lực của bác sĩ Lâm muốn tránh né công kích của những người đó thật sự quá đơn giản!
Thần Hỏa Tôn Giả nắm chặt hai nắm đấm, tức giận dần dần tăng lên, sát khí trên người dần dần tỏa ra.
Xung quanh người của đảo Thần Hỏa đều kinh ngạc đến cực điểm, nhao nhao quỳ xuống đất, đồng loạt hô to: “Tôn giả bớt giận!”
Thần Hỏa Tôn Giả thở dài một hơi đè nén lửa giận trong lòng.
Ông ta là người có ân báo ân có thu báo thù, phát hiện chuyện như vậy trong lòng ông ta sao có thể vượt qua được?
“Nghe đây, lập tức điều tra cho tôi, tìm hiểu rõ thân phận của những người này, mặc kệ bọn họ là ai tôi nhất định phải bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!” Thần Hỏa Tôn Giả mặt không chút thay đổi nói.
“Vâng, tôn giả!” Thánh Nữ Thần Hỏa ập tức ôm quyền, mang theo người xoay người rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả đi tới chỗ ghế hành lang ngồi thẳng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi chờ kết quả phẫu thuật.
Khoảng chừng hai giờ sau, Hà Vĩ Hùng mồ hôi đầm đìa đi ra.
“Bác sĩ, tình hình của anh Lâm thế nào rồi?” Thần Hỏa Tôn Giả lập tức đi lên hỏi thăm.
Tuy nhiên đáp lại là cái yên lặng lắc đầu Hà Vĩ Hùng.
“Nếu có thể vượt qua đêm nay thì sẽ không có chuyện gì, nếu không thể qua được, haizz..” Nói xong, Hà Vĩ Hùng trực tiếp rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả mặt trắng bệch không còn chút máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.