Nhìn thấy Phan Lâm đứng ở bên cạnh, Lý Ái Vân cảm thấy an tâm phần nào.
Nhưng chỉ dựa vào một mình Phan Lâm thì làm sao có thể là đối thủ của đám người này?
Cho dù anh biết mấy đòn đấm đá, đối mặt với môn phái Cùng Châu này, sợ hãi cũng chả giải quyết được gì?
"Ái chà! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao!”
"Cứu mĩ nhân cái gì chứ, mày không nghe người phụ nữ này nói đây là người đàn ông của cô ta sao?”
"Haha, vậy thì càng thú vị, anh nói thử xem nếu ở trước mặt của tên đàn ông này mà chúng ta đưa vợ hắn... có thú vị hay không. nào?"
"Hahahaha..."
Đám người bọn chúng cười lên một cách kỳ quặc.
Lý Ái Vân tức giận đỏ mặt, phát run cả người, nhưng cô không có cách nào cả.
Tuy nhiên, cô không để ý rằng ánh mắt Phan Lâm lúc này đã vô cùng lạnh lùng.
Vào lúc này. "Mấy người các người đang làm cái gì vậy?"
Một tiếng kêu vang lên.
Sau đó, nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ với cái đầu định đi tới.
Khi bọn chúng thấy vậy, mặt liền biến sắc, vội vàng cúi chào người đó.
"Sư huynh Công Tôn?".
Thấy mặt sư huynh Công Tôn, không ai dám lỗ mãng.
Hiển nhiên, địa vị của sư huynh Công Tôn vừa tới đây không hề thấp.
"Công Tôn Mạn?"
Vị sư huynh này dường như nghe động tĩnh gì đó trong sân nhà, nên nhíu mày bước ra ngoài.
“Nhâm Hùng, anh làm cái gì vậy? Hai người này hình như không phải người của bang Cùng Châu chúng ta. Bọn họ là anh đưa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694098/chuong-2073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.