Trên người các bác sĩ nổi tiếng luôn có một mùi vị.
Tất nhiên, không phải mùi gì khác, mà là mùi thuốc!
Từ xưa đến nay, tất cả những thầy thuốc nổi tiếng từ khắp nơi trong lịch sử, có ai lại không vùi thời gian cả ngày vào dược liệu, kim châm hay lò bếp nấu thuốc đâu?
Phan Lâm cũng vậy.
Vì vậy, trên người anh lúc nào cũng có một mùi hương, đó chính là mùi thuốc thoang thoảng.
Ngược lại, tên Kiều Tín Mạnh này lại không có mùi hương gì cả.
Không chỉ có như vậy, mười ngón tay của anh cũng không có vết hằn do kim bạc để lại, hẳn chưa từng dùng kim châm bao giờ.
Một người không động vào thuốc không cầm kim châm, lại tự xưng là thầy thuốc giỏi nhất trên đời, còn muốn làm tổ tiên của anh...
Phan Lâm không tin!
Nhưng đối phương thề thốt như vậy, ngược lại khiến anh có chút nghi ngờ.
“Hử, cậu chủ Mạnh, từ khi nào mà cậu học y rồi?” Hoa An nghe vậy thì đi đến, cầm ly rượu cười hỏi.
"Sao chứ? Tôi không thể học y sao? Hôm trước mới vừa học, không được sao?” Kiều Tín Mạnh ậm ừ đáp.
“Ha ha, cậu chủ Mạnh thật có lòng hiếu học, đây là chuyện ai ai cũng biết.” Hoa An cười nói, liếc nhìn Phan Lâm rồi đột nhiên nói tiếp: “Nhưng chẳng lẽ ý của cậu chủ Mạnh là muốn cùng so tài chữa bệnh với bác sĩ Lâm sao?”
Lời vừa nói dứt, tức thì thu hút sự chú ý của mọi người.
"So tài chữa bệnh sao? Được thôi!”
“Người ta đều nói bác sĩ Lâm có tài chữa bệnh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694075/chuong-2050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.