Trong căn nhà ở ngoại ô nơi vợ ba sống, có một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm xông vào, bắt hết người đi.
“Các người là ai?”
“Các anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”
“Dừng tay! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi!”
Người của bà ba la hét, vùng vẫy.
Nhưng họ không thể chống lại được đám người mặc đồ đen này, và tất cả đều bị chế ngự trong một thời gian ngắn.
“Đâu có thể được! Rốt cuộc ai đã sai các người đến!? Tôi nhất định phải xem hắn ra sao!”
Kiều Vệ Quốc hổn hển và bộ râu hoa râm của ông ta đang rung loạn lên.
Tuy nhiên, khi vừa dứt lời, một người đàn ông mặc đồ đen đã dơ tay lên và vả vào mặt ông một cái.
Ông lão tội nghiệp bị đánh thô bạo đến suýt ngất.
“Cái thứ già rồi còn không chết! Ông tưởng bọn tôi do người không có máu mặt phái tới sao? Tôi nói cho ông biết! Là ông chủ Thư bảo chúng tôi đến đây “mời” các người qua chỗ ông ấy! Sao? Ông thấy ông chủ Thư thế nào?” Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng quát.
“Ông chủ Thư! Ông chủ Thư nào?”
“Lão già hồ đồ kia! Cái Yến Kinh này có mấy ông chủ Thư lắm chứ?”
“Chẳng lẽ là như vậy?”
Khuôn mặt già nua của Kiều Vệ Quốc tái nhợt, như thể đang nghĩ đến một nhân vật đáng sợ nào đó, đột nhiên im lặng.
“Nghe lời giùm tôi chút đi! Dẫn đi!”
Người mặc đồ đen hét lên một tiếng, tất cả người nhà họ Kiều lên xe bị đưa đến trước linh đường nhà họ Cổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694065/chuong-2040.html