Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy một màn như vậy, đột nhiên trong lòng Kiều Huyền Mi buồn!
Cô ta không phải hiểu quá rõ Cổ Nam, nhưng dù sao trong kí ức khi tiếp xúc với Cổ Nam, vị thầy giáo này năng lực không phải bình thường, nên cô ta mới tới gặp mặt.
Nhưng mà nhìn thái độ đối nhân xử thế này làm Kiều Huyền Mi cảm thấy vô cùng thất vọng.
Đây là vị danh sự có tiếng là đức cao vọng trong sao, rõ ràng là một tên chỉ ham lợi ích mà thôi.
Cô ta đang nghĩ rằng sẽ ứng cử loại người này cho Phan Lâm, cô ta cảm thấy có chút ghê tởm.
Kiều Huyền Mi thở ra một tiếng, lập tức đứng dậy đang định rời đi. Nhưng mà đúng vào lúc đó, đột nhiên Cổ Nam gọi cô.
“Con là Huyền Mi nhỉ? Haha, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi, mà con càng ngày càng xinh đẹp như vậy, không tệ không tệ! Huyền Mi, tới đây, tới đây để thầy nhìn cho kĩ nào!” Cổ Nam vừa cười vừa nói.
Kiều Huyền Mi mấp máy môi anh đào, vẫn đi về phía trước.
“Em chào thầy!”
“Được rồi, được rồi...” Cổ Nam gật đầu cười cười, nhưng nhìn thấy Kiều Huyền Mi chậm chậm không làm gì, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Sao thế? Huyền Mi, không có gì muốn nói với thầy sao?” Cổ Nam hỏi
“Huyền Mi, đã nhiều năm rồi không gặp thầy, cô không nên đến tay không đấy chứ?” Hoàng Hồng Diễm ở dưới lại bắt đầu nói, âm thanh chói tai phảng phất trong phòng.
Kiều Huyền Mi lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Hồng Diễm một cái, không có phản bác lại mà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thưa thầy, em vội vàng tới đây. Không mang theo gì cả, nếu thấy không chê bai, đây là vòng tay mà mẹ cho em, nó là của bà ngoại truyền lại cho mẹ em, em mang nó tặng cho thầy ạ!”
Cô ta nói xong thì đem tháo chiếc vòng trên tay xuống. Nhưng mà cô ta còn chưa kịp tháo vòng tay ra, Cổ Nam đã đưa tay cản cô ta lại.
Nhưng nhìn vẻ mặt già nua của Cổ Nam, biểu tình trên mặt không thay đổi nói: “Không cần đầu Huyền Mi, vòng tay của con thì vẫn nên giữ lại đi, quý trọng nó như vậy, con sao lại dễ dàng tặng cho người khác như thế?”
“Thầy...”
“Nếu như không có chuyện gì, con cứ ra ngoài đi, thầy phải nghỉ ngơi” Cổ Nam lại vung tay, nhất định là không muốn nghe thêm một câu nào của Kiều Huyền Mi.
Kiều Huyền Mi cau mày, cũng không dài dòng thêm nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Người bên cạnh nhịn không được cũng thì thầm.
“Cái gì vậy, tới gặp thầy mà lại đi tay không! Đúng là không có thành ý mà!”. "Tôi thấy ấy mà, Kiều Huyền Mi này với Đinh Quốc Tuấn kia cũng giống nhau thật đấy, đều là người ngu dốt”
Cầu xin giúp đỡ của người khác lại không chuẩn bị quà cáp, ái chà, đúng là còn trông chờ chúng ta xem trọng mối quan hệ thầy trò này?”
“Thật là buồn cười”
Âm thanh vụn vặt không ngừng vang lên bên tai.
Sắc mặt Kiều Huyền Mi trầm xuống, không nói gì, đi thẳng đến cửa.
Nhưng mà đúng lúc này, Hoàng Hồng Diễm lại mở miệng nói.
“Bạn học Kiều, sao lại phải vội vã như thế? Cô không phải nói là mời bác sĩ Lâm tới sao, muốn xem bệnh của thầy mà? Cứ vậy mà rời đi à, cô mặc kệ thầy sao?”.
Giọng nói vừa vang lên, mọi người không khỏi sửng sốt.
"Gì cơ? Huyền Mi, con mời bác sĩ Lâm đến đây sao?” Cổ Nam vội hỏi.
Đúng là cô ta có ý nghĩ mời bác sĩ Lâm tới khám bệnh, nhưng mà bệnh nhân muốn mời Phan Lâm khám bệnh mỗi ngày đều
đếm không xuể, Phan Lâm không thể nào đi xem từng người được, chỉ có thể để bọn họ tới học viện Phái Nam Y chữa bệnh.
Mà Cổ Nam cảm thấy y thuật của học viện Phái Nam Y so với bệnh viện bên ngoài không kém cạnh bao nhiêu, chỉ hy vọng bác sĩ Lâm có thể tự mình ra tay, nhưng mà cô ta không quen Phan Lâm, đúng là không khói đau khổ mà.
Nếu như mà nói Kiều Huyền Mi có thể mời Phan Lâm tới, cô ta còn rất vui vẻ đấy.
“Xin lỗi thầy, em thực sự không quen bác sĩ Lâm, em cũng không mời tới được, đây chỉ là lời mà em nói bừa thôi” Kiều Huyền Mi lạnh lùng nói.
Giờ phút này, cô ta đã không còn muốn mời Phan Lâm chữa trị cho Cổ Nam nữa rồi!
Người như vậy, không đáng cứu!
Những lời này vừa nói ra, Hoàng Hồng Diễm liên tục cười lạnh: “Kiều Huyền Mi, trước đây cô vốn không nói như thế! Cô nói bác sĩ Lâm là anh của cô! Cô đã gọi điện thoại cho anh ta rồi, để anh ta tới chữa trị cho thấy, bây giờ lại thề thốt phủ nhận, cô có ý gì hả? Cô là không muốn thầy chữa khỏi bệnh sao? Hay là nói cô tới đây để trêu đùa thầy?”.
Bốp!
Hoàng Hồng Diễm bị tát ngã ngay trên đất, gương mặt sưng phù, khóe miệng đây là máu, cái tát vừa rồi làm cả người choáng váng.
Mọi người đều kinh ngạc.
"Con chó cái, cô...Cô dám đánh tôi?” Hoàng Hồng Diễm ôm mặt không tin mà nói.
“Cô đáng đánh!”
Kiều Huyền Mi tức giận nói, lại muốn xuống tay lần nữa.
Nhưng lúc này, Cổ Nam phẫn nộ mà hét lớn: “Dừng tay!”
"Thầy.” Kiều Huyền Mi cứng người, nhìn Cổ Nam. Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận không gì có thể lấn át được đang gầm lên: “Kiều Huyền Mi, con quỳ xuống cho thầy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.