Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Tâm mở to mắt nhìn, bà ta xác nhận lại hết lần này đến lân khác.
Mười ba giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay bà ta quả thật không còn nữal Không còn nghỉ ngờ gì nữa, nó đã bị Phan Lâm cướp mất.
"Lạc Linh Huyết của tôi! Lạc Linh Huyết của tôi đâu rôi? Tại sao? Tại sao? Lạc Linh Huyết của tôi, Lạc Linh Huyết của tôi đi đâu hết rồi?" Mạc Tâm hoảng sợ, cả người bà ta run bần bật lên, khóe môi lỉn tiếp run rẩy hét lên.
Mọi người xung quanh ngây ngẩn ra, ngẩn người nhìn vào cánh tay Phan Lâm.
Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm đã bị Phan Lâm đánh cắp từ khi nào? Và tại sao dù đã bị đánh cắp Lạc Linh Huyết nhưng mà Mạc Tâm lại không hề cảm thấy có chút suy tàn sức lực? Mọi thứ về nó tại sao lại thân kỳ như vậy? Thứ gọi là Lạc Linh Huyết này quá kỳ diệu! Mạc Tâm nhìn kỹ cổ tay anh, tự hỏi bản thân có nhầm không.
Đột nhiên bà ta dường như đã nhìn thấy gì đó, con ngươi bà ta nhướng lên, ánh mắt vội vàng dời xuống nhìn kỹ mu bàn tay.
Sau đó bà ta nhìn thấy một cây kim bạc mỏng hơn sợi tóc gấp mãy lân trên mu bàn tay.
Cây kim bạc này cực kỳ mềm mại, lại không vào nửa mu bàn tay, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra sự tồn tại của nó, nó trông gần giống như sợi tóc.
“Anh đưa kim bạc vào người tôi từ khi nào?”
Vẻ mặt Mạc Tâm thay đổi thành kinh ngạc.
"Là khi bà dùng Châm Cốt đâm tôi" Phan Lâm khàn khàn giọng nói.
Mạc Tâm tức giận cả người run lên, bà ta chợt hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Lúc nãy tôi dùng Châm Cốt đâm vào tim của anh, anh đã nằm lấy mu bàn tay của tôi.
Chẳng lẽ lúc đó anh đã lén lút đưa kim độc vào tay tôi! Anh đã cướp đi Lạc Linh Huyết của tôi?" "Bằng không thì bà cho rằng Châm Cốt của bà có thể xuyên qua thân thể tôi dễ dàng như vậy sao? Nếu không tới gần bà, tôi làm sao có cơ hội bắt đâu?" Phan Lâm thản nhiên nói.
Cung chủ Mạc Tâm lùi lại hết lần này đến lân khác, trong lòng tràn đầy cảm giác không thể tin.
Ngũ tôn trưởng, Nhị tôn trưởng, Ôn điện chủ, Trịnh Xuân Viễn và những người khác ở đây càng thêm hoảng sợi Bọn họ trong lòng cảm thán, hết thảy mọi chuyện đều là mưu kế của Phan Lâm! Cố ý để Châm Cốt đâm vào người! Tìm cơ hội cướp đi mười ba giọt Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm! Bởi vì có kim bạc, cộng thêm mười ba giọt Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm bị phong tỏa, Mạc Tâm nhất thời không kịp nhận ra! Và trình độ quen thuộc với Lạc Linh Huyết của Phan Lâm vượt xa Mạc Tâm.
Thì ra ngay từ đầu trận chiến, thứ mà Phan Lâm tập trung vào là Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm! Chỉ là anh không có hành động nóng nảy như Mạc Tâm.
"Tốt! Tốt! Tốt! Cậu bé, anh làm rất tốt! Không ngờ Mạc Tâm tôi lại bị anh xoay vòng vòng mà không biết! Rất tốt! Bất quá, anh đừng tưởng rằng anh có thể bất khả chiến bại bằng cách cướp đi Lạc Linh Huyết của tôi! Nơi đây là Trường Sinh Thiên Cung, tôi chính là cung chủ Trường Sinh Thiên Cung! Cho dù anh có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, cũng không phải muốn đến thì đến mà đi thì đi! “Mạc Tâm hét lên, trực tiếp lao về phía Phan Lâm.
Bà ta đang bị kích động, và bây giờ bà ta đã hoàn toàn bốc hỏa, bùng phát ra một luồng khí vô tận.
Thiên Diệp áp lực bỗng chốc tăng vọt, chống đỡ tiền lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.