Nghe anh ta nói thế, tất cả mọi người đều nối
giận.
"Quá xấc xược! Cung chủ Mạc Tâm, thì ra ngay cả con chó con mèo cũng dám khiêu khích ngài! Nếu không dạy dỗ kẻ này, có lẽ uy nghiêm của Thiên Cung bà sẽ thành mây khói mất!" Bên này, Nghiêm Phong híp mắt nói.
"Phó minh chủ Nghiêm Phong nói rất đúng, tất cả đồ đệ đều nhìn thấy, vậy nên không thể để mất uy nghiêm đưoc! Tôi mượn người này xem thử tác dụng của mười giọt Lạc Linh Huyết vậy!"
Cung chủ Mạc Tâm bước lên phía trước, quan sát người đàn ông tóc trắng.
Mọi người cũng đưa mắt nhìn sang.
"Hừm?"
Nhị Tôn Trường lộ vẻ hoang mang.
Chẳng biết vì sao, ông càm thấy người đàn ông tóc trắng này có chút quen thuộc.
Anh mắt sau löp mặt na kia gặp ở đâu rồi thì phải?... hinh như ông đã
"Đeo mặt nạ làm gì cho giấu đấu lộ đuôi, đúng là bọn chuột nhắt mà! Nhưng mà dám đến Thiên Cung giương oai thì cũng dũng cảm đấy, khá khen cho anh!" Cung chù Mạc tâm gật đầu, trên mặt không vui không buồn, nhưng trên nét mặt hờ hững lại mang theo sự lạnh lùng rõ ràng
"Giấu đầu lộ đuôi thì sao? Tôi che mặt mình, bà thì giấu lòng của mình, tôi giấu đầu lộ đuôi cũng tốt hơn cái lúc thích làm ra vẻ đạo đức giả mấy người." Người
đàn ông tóc trắng nói.
"Láo xược!"
"To gan!"
"Đồ chó thối tha! Dám sĩ nhục cung chủ của chúng tao à! Hôm nay sẽ cho mày không ra khỏi Thiên
Cung!"
Mọi người tức giận, nhao nhao chửi bậy.
Nhưng người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693847/chuong-1822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.