*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trác Toàn Khôn nằm ở chỗ cửa lớn vỡ vụn kia.
Giờ phút này, một cánh tay của anh ta đã hoàn toàn bị bẻ gãy, xương trắng um tùm đâm ra từ khớp nối, máu tươi không ngừng chảy, cơ bắp lỏa lô, bộ dạng không thể dùng thê thảm để hình dung.
“A!”
Trác Toàn Khôn kêu thảm từng đợt từng đợt, che tay bị gãy lại, đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt vặn vẹo.
Ngoại trừ tay bị gãy, da thịt trên người anh ta cũng đều xuất hiện vết rách.
Không thể nghi ngờ, cú đấm đó đã trực tiếp khiến cho Trác Toàn Khôn thành người tàn tật.
Mọi người trừng to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin vào mắt của mình.
Trác Toàn Khôn được tất cả mọi người gọi là thiên tài tuyệt thế, lại không chịu nổi một đòn của Phan Lâm ư? Quá chấn động rôi! “Toàn Khôn!”
Ông chủ Trác lấy lại tinh thần, đau lòng hét lên một tiếng và nhào đến.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Sư huynh Khôn...
thế mà thua sao?”
“Không thể nào! Chắc chăn là không thể!”
“Tên Phan Lâm kia...
Đã dùng thủ đoạn gì?”
Dân dần, mọi người lấy lại tinh thần, tuy nhiên vẫn không thể nào tiếp thu được cảnh tượng nhìn mà rợn cả người này, tiếng kêu hoảng sợ và run rấy không ngừng vang lên.
Toàn bộ Nhật Nguyệt Tinh Cung dần dần xôn xao.
Khắp nơi đều là tiếng la thất thanh và tiếng rít gào.
Người nhà họ Trác đã triệt để sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693839/chuong-1814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.