Giờ ông này không thèm ám chỉ bóng gió nữa mà nói thắng ra luôn rồi à? Xem ra Tam Tôn Trưởng thật sự không chờ được nữa rồi.
Phan Lâm quét mắt nhìn ông ta một cái, đang nghĩ cách nên trả lời thể nào thì Tam Tôn Trưởng lại tiếp tục hùng hổ quát: "Phan Lâm, cậu còn do dự cái gì nữa? Làm sao thế? Chẳng lẽ cậu không muốn dâng Lạc Linh Huyết lên tặng cho cung chủ sao? Cậu không tự nhìn lại bản thân xem mình là cái thá gì à! Lạc Linh Huyết ở trên người cậu thật sự rất phung phí của trời cho, chỉ có cung chủ mới có thể phát huy được uy lực thật sự của nó mà tôi! Cậu đã hiểu chưa?"
Ánh mắt Phan Lâm trở nên rét lạnh, anh đang định mở miệng đáp lại thì cung chủ Mạc Tâm lại lên tiếng: "Được rồi Tam Tôn Trưởng, ông bớt nói lại đi, Phan Lâm có được mười giot Lac Linh Huyết thì đó là vận may của cậu ta! Nó là đồ của cậu ta rồi, làm sao chúng ta có thể chiếm đoạt đồ của người khác một cách tùy tiện được chứ?"
Tam Tôn Trưởng sửng sốt: "Cung chủ, chuyện này.." "Mặc dù Lạc Linh Huyết rất tốt, nhưng nó cũng vô duyên với tôi, chúng ta theo đuổi con đường trường sinh, cần chú ý lòng trong sạch không có tạp chất, cứ thuận theo tự nhiên, nếu để mấy giọt Lạc Linh Huyết này làm mất lòng thanh tịnh thì chỉ làm tâm ma tăng cao, đến lúc đó không có được mà còn lại mất." Cung chủ Mạc Tâm lắc đầu.
Tam Tôn Trưởng mấp máy môi, cuối cùng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693831/chuong-1806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.