*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhật Nguyệt Tinh Cung trông rất hùng vĩ.
Đỉnh nóc như ngôi sao, những cây cột trụ như ngọc, có tượng điêu khắc rồng vàng, mặt đất lát đá màu xanh ngọc bích.
Ở đây ngay cả mỗi viên gạch viên ngói đều thể hiện sự trang nghiêm, thần thánh và cao quý.
Phan Lâm âm thành đánh giá bống phía, mà đồ đệ kia đã chắp tay, hô lớn: "Thưa cung chủ, Phan Lâm đã được đưa đến rồi!" "Ừm, con đi xuống đi”
Trong cung điện cực lớn, có giọng hơi trung tính cất lên.
Phan Lâm có chút kinh ngạc, nhìn về phía giọng vang lên, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, cầm một cây phất trần và đeo kính gọng đen ởđi ra.
Người phụ nữ này có bê ngoài thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan lại vô cùng tỉnh xảo, nhưng vì dấu vết của năm tháng nên ở bà ấy cũng đọng lại sự tang thương của thời gian.
Bà ấy mặc vô cùng mộc mạc, chỉ một bộ đồ màu trắng, mặt cũng không trang điểm, trên người cũng không mang trang sức gì, trên tay chỉ cầm một quyển sách cổ, hình như bà ấy đang đọc sách.
Người này là Mạc Tâm, cung chủ của Trường Sinh Thiên Cung sao? Phan Lâm có chút ngạc nhiên.
Anh cũng có nghe qua về cung chủ Mạc Tâm, nhưng anh không ngờ vị cung chủ này là một người phụ nữ! Bà ấy hoàn toàn không uy nghiêm, bá đạo như trong tưởng tượng của anh.
Ngược lại, bà ấy vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693829/chuong-1804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.