*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ực,ực!”
Lại uống hết một tách trà, Tam Tôn Trưởng đặt tách trà xuống sau đó nhìn ra cửa lớn, khẽ nhíu mày. "Tam Tôn Trưởng, Đại Tôn Trưởng đi xuống đó đã hơn một tiếng rồi mà sao vẫn chưa thấy đi lên?" Trịnh Xuân Viên nắm tay, lo lắng hỏi. "Không cần vội, đợi thêm một lúc nữa xem" Tam Tôn Tưởng bình tĩnh nói. Nhưng mà, mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng ông ta cũng có suy nghĩ như Đại Tôn Trưởng. Đại Tôn Trưởng xuống đó đã lâu lắm rôi.
Nếu như đi vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết, có cần thiết phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy không? Đáng ra thì chỉ cần mười phút là được rồi. Hay là bên kia đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đây? Không thể nào...
Tuyệt đối không thể nào. Đại Tôn Trưởng cũng không phải người tâm thường, sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Khu mộ của Thiên Cung rất quen thuộc ông ta, những cơ quan bấy rập bên trong đó không thể nào làm gì được ông ta. Nếu như các cơ quan bẫy rập không giữ chân lại được ông ta, có khi nào...
Là Phan Lâm! Nghĩ vậy, Tam Tôn Trưởng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Những suy nghĩ vớ vấn như thế, chỉ sợ nói ra cũng không ai tin.
Thôi! Cứ ở ngoài chờ đợi thôi. Tam Tôn Trưởng không tự chủ mà lắc đầu. Nhưng đúng lúc này, một tên đệ tử chạy đến: "Tam Tôn Trưởng, các vị điện chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693827/chuong-1802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.