*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với thủ đoạn của Phan Lâm, không lý nào cậu ta lại không tránh thoát được những cây kim châm cứu này.
Nếu không sao cậu ta có thể đi qua hành lang được? Ánh mắt Đại Tôn Trưởng trầm xuống, ông ta đã nhận ra người này không hề đơn giản nên ông ta không dám do dự, lập tức phát động chiêu thứ hai, tiếp tục phất tay vê phía Phan Lâm. “Ào ào ào...”
Ông ta giơ cánh tay lên, nắm đấm tung thẳng đến tử huyệt của Phan Lâm, trên khe hở của năm ngón tay đang nắm lại kia có kim châm cứu đang lấp loé. Nếu cú đấm này đập trúng, thứ đáng sợ không phải sức lực trong cú đầm đó mà là uy lực kinh khủng do kim châm cứu mang đến. Dù có nói thế nào thì Đại Tôn Trưởng cũng là cao thủ hàng đầu của Trường Sinh Thiên Cung, tốc độ của cú đấm này quá nhanh, khiến người ta khó mà phòng bị. Đợi đến khi Phan Lâm lấy lại tinh thân, năm đấm kia đã đánh lên ngực anh thêm lần nữa. “Rầm!”
Phan Lâm bị đánh bay ra ngoài, đập người lên trên vách tường bên trong mộ thất, sau đó lăn xuống mặt đất. Vừa cúi đầu vừa nhìn xuống, anh đã thấy có mấy cây kim châm cứu đang cảm trên ngực mình, những cây kim này chính là do cú đấm vừa rồi của Đại Tôn Trưởng đánh tới. Phan Lâm che ngực, chậm rãi đứng lên. "Phan Lâm, chuyện gì thế này? Vì sao cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693824/chuong-1799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.