*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thầy giọng nói ôn ào của Đại Tôn Trưởng, Phan Lâm từ từ mở hai mắt ra.
"Đại Tôn Trưởng? Sao ông lại tự mình xuống đây thể này?" Phan Lâm ngôi đó, bình tĩnh hỏi: "Ông đến là vì nhặt xác cho tôi à?" "Cái tên Phan Lâm nhà mày giỏi lãm, thế mà lại dám mở hất quan tài của các vị cung chủ rat Mày thật to gan! Dám khinh nhờn thi thể của các cung chủ đời trước đến mức này? Tao phải trừng trị mày vì tội bất kính! Mày! Thật đáng chết!" Đại Tôn Trưởng gầm lên.
Sắc mặt Phan Lâm vẫn rất bình tĩnh, hờ hững nhìn ông ta nói: "Đại Tôn Trưởng, ở đây không có người khác, ông hà tất phải giả vờ giả vịt như thế làm gì? Tôi biết ông luôn muốn giết chết tôi để lấy đi Lạc Linh Huyết trên người tôi.
Để tôi tới đây, chẳng phải cũng là chuyện do một tay ông sắp xếp sao?" Nghe Phan Lâm nói như thế, khuôn mặt vốn đang tỏ ra giận dữ của Đại Tôn Trưởng lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tựa như thay đổi khuôn mặt, ánh mắt cũng trở nên sâu không lường được.
"Phan Lâm, xem ra cậu cũng không ngốc.
Không sai, đúng là tôi có ý muốn đưa cậu tới đây, chính là định dùng những cơ quan trong Thiên Cung Mộ này, đưa cậu vào chỗ chết.
Thế nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng cậu lại có thê vượt qua được những cơ quan này, tới được mộ thất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693823/chuong-1798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.