*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không một ai trong số bọn họ ngờ rằng Phan Lâm lại dám nói ra những lời như vậy.
Chuyện này đã không còn đơn giản là tuyên chiến hoặc khiêu khích nữa rồi! Những lời ấy không khác nào giãm đạp toàn bộ Giang Hương Thư Các xuống dưới chân, không thèm để Giang Hương Thư Các vào trong mắt! Thảo nào người của Giang Hương Thư Các lại mất khống chế như vậy.
Bất cứ ai khi nghe được những lời như vậy làm gì còn nhẫn nại được chứ? "Giảng sư Thục Hồng, bà đừng để bụng! Phan Lâm trẻ tuổi nóng tính, lời nói ra có chút quá khích.
Bà coi như người lớn không chấp trẻ nhỏ, không nên chấp nhặt với cậu ta làm gì" Nhị Tôn Trưởng thấy tình thế đã mất không chế, lập tức bước ra ngăn cản.
"Quá khích? Tôi thấy dáng vẻ của cậu ta đâu có giống người trẻ tuổi quá khích”
Giang Thục Hồng hừ lạnh nói.
"Giảng sư Thục Hồng bớt giận, bớt giận..."
Nhị Tôn Trưởng chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ bà ta, sau đó thấp giọng quát Phan Lâm bên cạnh: "Nhóc con, con đang làm cái gì thế? Con điên rồi sao? Con có biết bản thân mình đang làm gì không? Con đang tìm chết đấy!" "Nhị Tôn Trưởng không cần phải lo lắng, con có thể giải quyết được" Phan Lâm cười nói.
"Con giải quyết cái shit ấy!" Nhị Tôn Trưởng bày ra dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nghiêm túc mắng: "Con thật sự cho rằng bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693807/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.