*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các đệ tử Trường Sinh Thiên Cung đang có mặt tại đây đều có mắt, biết nhìn.
Phan Lâm vốn đang trúng hoạt độc, ai trong Thiên Cung cũng biết chuyện này cả.
Anh đang bị hoạt độc hành hạ thế mà vẫn anh dũng đứng ra, vì Thiên Cung mà đánh bại những cao thủ của Tử Huyền Thiên. Hình ảnh ấy sao có thể không khiến người ta xúc động, bùi ngủi chứ. Mà lúc này đây, người có sức chiến đấu mạnh nhất Tử Huyền Thiên đã xuất hiện, lẽ ra anh ta sẽ không được lên võ đài và Thiên Cung sẽ có thể dựa vào uy thế của Phan Lâm mà dành thắng lợi về phần mình, nhưng Tam Tôn Trưởng lại chấp thuận, còn không cho phép các đệ tử lên tiếng phản đối! Trong tình cảnh ấy, sao các đệ tử không phân nộ cho được? Trong lúc nhất thời, vô số giọng nói vang lên: “Tam Tôn Trưởng làm như vậy quá vô nhân đạo rôi!”
“Ông ta muốn Phan Lâm chết à?”
“Sư đệ Lâm vốn đã bị hoạt độc hành hạ, mang bệnh trong người rôi nhưng lại phải đấu hết trận này đến trận khác, sao có thể bắt Phan Lâm đấu với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong bốn Thánh Anh chứ? Thế có khác gì tiến cậu ấy đi chết đâu?”
“Lễ nào Tam Tôn Trưởng có xích mích gì với sư đệ Lâm?”
“Thật quá đáng!”
Mấy âm thanh xôn xao vang lên bên tai không dứt, không phải giận dữ bất bình thì cũng là thương xót. Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693767/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.