Hình ảnh ở hiện trường rung động mỗi người.
Đôi mắt mọi người đờ đẫn, ngơ ngẩn nhìn Trang Tuấn Kiệt khó có thể đứng dậy trêи đất.
Bốn phía trở nên yên tĩnh không có tiếng động.
Ngoại trừ âm thanh tân khách náo động ở phía xa, thì không còn âm thanh nào khác.
Một lúc lâu sau.
“Tuấn Kiệt!”
Một trưởng bối kêu to một tiếng, lo lắng xông lên trước, nâng Trang Tuấn Kiệt dậy.
“Anh Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?”
“Tuấn Kiệt, cháu thể nào rồi?”
“Sao lại như vậy?”
Đám người Trang Hồng Nhạn luống cuống chân tay xông lên trước, thân thiết hỏi.
Trang Quốc Thiên và Trang Tuấn Phi sớm đã đại não trống rỗng.
Đây là Tân Tuấn Minh làm sao? Khi nào thì Tân Tuấn Minh… Lợi hại như vậy rồi? “Tôi không sao, tôi… Tôi không có gì đáng ngại, chỉ là… Sơ suất rồi…”
Được người ta nâng dậy Trang Tuấn Kiệt vừa lau máu ở khóe miệng vừa nói, nhưng máu còn chưa lau xong, người lại ho khan dữ dội.
“Khu khụ khụ…”
Nhìn thấy bộ dạng này của Trang Tuấn Kiệt, tất cả mọi người hơi giật mình.
“Anh đã không có việc gì, vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
Toàn thân mọi người run lên, đồng thời nhìn người nói.
Thì thấy Tân Tuấn Minh cất bước đi tới.
“Tần Tuân Minh! Quyết đấu đã kết thúc! Cậu còn muốn làm gì?”
Một người nhà họ Trang quát khẽ.
“Kết thúc sao? Nhưng tôi chưa nghe thấy Trang Tuấn Kiệt nhận thua mà.”
Tân Tuấn Minh nói.
“Chuyện này… Người nhà họ Trang không biết trả lời thế nào.
Lúc này Trang Tuấn Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693507/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.