“Không có khả năng!”
Cuối cùng có người kinh hãi kêu lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ này.
Người xung quanh lập tức như điên rồi, thét chói tai.
“Vậy mà Tân Tuấn Minh tát Tuấn Kiệt một cái? Chuyện này… Sao lại có chuyện này?”
“Wì sao Tuấn Kiệt lại không ngăn được một chưởng của Tần Tuấn Minh chứ?”
“Giả, chắc chắn là giả!”
“Là tôi xuất hiện ảo giác sao?”
“Tuấn Kiệt là Thiên Kiêu trong tộc, sao anh ấy có thể không đỡ được cái tát kia?”
Người nào cũng không thể tiếp nhận được chuyện này, liên tục hét lên.
Trang Thái Thành nhướng mày, nhìn chằm chằm Tần Tuấn Minh.
Trang Hồng Nhạn cũng lộ ra vẻ mặt khó mà tin.
“Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?”
Một người nhà họ Trang la lên.
“Tôi… Tôi không sao, sơ xuất, sơ suất rôi…ˆ Trang Tuấn Kiệt lấy lại tỉnh thân, hít sâu một hơi, sờ đôi má sưng đỏ của mình, trong mắt đều là phẫn nộ và thù hận.
Mặt mũi bị mất sạch rồi! “Tôi cảm thấy anh đừng so với tôi thì hơn, nếu không lại đánh tiếp, tôi sợ anh sẽ thất bại thảm hại, không có đường sống đánh trả đâu.”
Tân Tuấn Minh bình tĩnh nói.
“Khốn nạn!”
Trang Tuấn Kiệt giận tím mặt, la lên: “Trang Tuấn Kiệt tôi còn không bằng một đứa con hoang ngay cả họ Trang cũng không xứng sao? Vừa rồi chỉ là tôi sơ suất mà thôi! Cậu tiếp tục ra tay đi, tôi nói nhường cậu là nhường! Tới đây!”
“Anh đã ngu ngốc như vậy, vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”
Tân Tuấn Minh quát khẽ, bước nhỏ, nhưng người như cơn lốc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693506/chuong-1481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.