Phan Lâm chưa từng nghe nói tới Phong Thanh Vũ có qua lại với Hồng Nhan Cốc.
Ông ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự vì mình? Có cần phải làm thế không? Phan Lâm không rõ.
Phong Thanh Vũ cảm thấy như đang lấy mạng ra liều mạng.
Nếu thật sự chỉ là nhận đồ đệ, hoàn toàn không cần phải như thế.
Chỉ sợ… Ông ta có mục đích của mình.
“ĐịƯ Phan Lâm kêu to một tiếng, dẫn dắt mọi người rút lui.
Phong Thanh Vũ và Nguyên Tinh, Tào Đức Duy cản ở phía sau.
Ba cao thủ tuyệt đỉnh chặn lại, người của Hồng Nhan Cốc cũng không dám đễ dàng tới gần, chỉ riêng tứ đại thiên vương của Hồng Nhan Cốc mới dám liêu mạng.
“Khốn nạn!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thở hổn hển, còn muốn tự mình đuổi theo, nhưng bà ta vừa cử động, miệng phun ra một ngụm máu.
Phan Lâm nhân cơ hội la lên: “Đội Lang Nha, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, đánh bất ngờ cốc chủ của Hồng Nhan Cốc! Chém đầu bà ta, chém đầu bà tai”
Một câu này vang lên, tất cả người của Hồng Nhan Cốc khẩn trương hơn, lập tức đề phòng, vây quanh cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nước không lọt qua được.
Nhưng vẻ mặt người của Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ ở xung quanh mờ mịt.
Lấy đâu ra đội Lang Nha? Chỉ riêng đám Phong Thanh Vũ biết, đây là Phan Lâm phô trương thanh thế mà thôi.
Mọi người nhân cơ hội tranh thủ rút lui, chỉ một lát sau đã rút lui tới đường quốc lộ, chui vào xe rời đi.
“Nhanh! Nhanh đuổi theo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693488/chuong-1463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.