Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt đều là hoang mang và kinh ngạc.
Một lát sau.
“Ha ha ha ha...”
Âm thanh cười to vang lên.
Trân nhà yến sảnh sắp bị tiếng cười của mọi người làm sập.
“Này, mọi người nghe thấy gì không? Người này còn nói chúng ta không xứng khiến anh ta quỳ!”
“Ha ha ha, một tên phế vật ăn bám, vậy mà nói những lời như thế!”
“Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
“Quá buồn cười rồi!" “Anh ta lấy đâu ra tự tin như thế?”
Tiếng cười không ngừng, rất nhiêu người đã ôm bụng cười giậm chân.
“Ngu ngốc! Không phải là anh nghĩ mặc bộ âu phục vương tử bóng đêm bản nhái thì cho rằng mình rất trâu bò đấy chứ? Thực sự nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc à?”
Một người đàn ông bên cạnh anh Nhiên híp mắt cười nói.
“Hôm nay ông đây sẽ bắt anh quỳ bằng được! Nếu hôm nay anh không quỳ, có tin ông đây đánh gãy chân anh hay không? Đến lúc đó xem anh có quỳ nữa không?”
Người đàn ông kia lạnh lùng nói, gương mặt vô cùng hung ác.
“Lập tức quỳ xuống cho tôi!”
“Đúng vậy, quỳ xuống!”
“Nhanh quỳ đi!”
Một số tân khách nhao nhao la lên, giọng nói khá to.
Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc, nhìn ra được Bành Hạo Nhiên đang nhằm vào Phan Lâm, tất nhiên là bọn họ sẽ đứng sau hát đệm rôi! Huống chỉ Phan Lâm là ai, bọn họ đều biết rõI Một tên phế vật vô dụng như thế, cho dù bắt nạt cũng không có gì đáng ngại.
Đối mặt với tiếng la của mọi người, Phan Lâm vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693417/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.