“Sao phải cầu xin mình chứ?”
Ba người trợn tròn mắt, đại não giống như đống bùn nhão nhoét, lộn xộn.
Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói...
Mập mạp Phan Trường Phúc kia sợ run lên, sau đó kinh hãi quát: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cậu chủ Phan Lâm! Cậu đừng gạt tôi! Loại chuyện này...
Tuyệt đối không có khả năng!”
“Không có gì là không có khả năng! Công ty Dương Hoa vẫn luôn do cậu Phan Lâm sáng lập, trừ chuyện đó ra, học viện Phái Nam Y cùng với mấy phương thuốc phi phàm kia, đều do một tay cậu Phan Lâm tạo rat Cậu Phan Lâm là chủ tịch Lâm! Mà chủ tịch Lâm là cậu Phan Lâm!”
Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói nghiêm túc.
Đám mập mạp vội vàng đưa mắt nhìn.
Mới phát hiện người đi tới là Hàn Long...
“Tổng giám đốc Long?”
Ba người kinh hãi kêu lên.
Nhưng Hàn Long không để ý tới ba người, mà đi tới trước mặt Phan Lâm, cung kính cúi người chào Phan Lâm: “Chủ tịch Lâm!" “Chân đỡ hơn rồi à?”
Phan Lâm khàn giọng hỏi.
“Nhờ hồng phúc của chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa tính là lưu loát, nhưng đã có thể đi đường rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Chủ tịch Lâm, ba người này xử lý thế nào đây?”
Hàn Long cung kính hỏi.
“Không vội.”
Phan Lâm bình tĩnh nói: “Tôi bị nhà họ Phan hãm hại, không thể để yên như vậy được, tôi phải chứng minh sự trong sạch của tôi!”
“Dạ!”
Hàn Long hơi cúi đầu.
Phan Lâm đi tới.
“Cậu chủ Phan Lâm, cậu...
Cậu thật sự là chủ tịch Lâm sao?”
Mập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693386/chuong-1361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.