*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí ở hiện trường trở nên rất cổ quái.
Mấy người mà Lý Giang dẫn đến, cộng thêm cả ông ta nữa đều đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Người đàn ông trung niên kia thì cầm dao găm, ngơ ngác nhìn Phan Lâm.
Đúng vào lúc này, Hứa Ngọc Thanh chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta lập tức gào lên thê lương.
“Người đâu! Giết người, giết người rồi!”
Giọng nói của bà ta vô cùng sắc bén, trực tiếp vang khắp khu chung cư, dân cư nơi này đều nhao nhao mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, bảo vệ cũng chạy lên hỏi.
“Khốn kiếp!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia thay đổi, ông ta lập tức xoay người chạy trốn.
“Đứng lại!”
Vẻ mặt Phan Lâm căng thẳng, muốn đi ngăn cản ông ta lại, nhưng Hứa Ngọc Thanh lại đột nhiên giữ lấy cánh tay của anh, hô to.
“Phan Lâm, mày đi đâu thế?”
“Buông ra.”
Phan Lâm khẽ quát một câu.
“Tao nói cho mày biết nhé, mày đừng nghĩ đến chuyện giao đống đồ đó cho người kia, những thứ đó đều là của nhà chúng tao, không liên quan gì đến người đàn ông kia, mày đừng có mà làm loạn!”
Hứa Ngọc Thanh hét to.
Bà ta còn đang lo lắng đến chuyện mấy thứ đó là của người kia, lo lắng Phan Lâm muốn trả đồ về cho ông ta.
“Bà buông tay ra!”
Phan Lâm đột nhiên hất tay bà ta ra.
Hứa Ngọc Thanh đâu thể đấu lại được sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693385/chuong-1360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.