*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu này vừa thốt ra, tự nhiên khiến hiện trường xôn xao.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lần lượt nhìn vê phía Phan Lâm.
“Thi đấu y thuật?”
“Chuyện này quả thật thú vị!”
“Tân giáo chủ của chúng ta tuy là y võ, nhưng tôi nghĩ anh ấy nhất định không biết y thuật của trưởng lão Phong Tín Tử rốt cuộc đã đạt đên mức nào.
Thi đấu y thuật với trưởng lão Phong Tín Tử? Chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?”
“Tôi thấy vị giáo chủ trẻ tuổi này của chúng ta xong rồi!”
“Tôi thừa nhận thực lực anh ấy rất mạnh, nhưng về mặt y thuật, vẫn phải xem trưởng lão Phong Tín Tử”
“Giáo chủ này có chút ngông cuồng.”
Một vài giáo chúng châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán.
Hiển nhiên, họ đều không xem trọng Phan Lâm.
Dù sao so với Phan Lâm, họ hiểu rõ Phong Tín Tử hơn.
Còn về Phong Tín Tử, sau khi nghe thấy Phan Lâm nói lời ngông cuồng xong, gần như muốn nổ tung.
“Cậu nói gì? Cậu muốn thi y thuật với tôi? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!!”
Phong Tín Tử chỉ Phan Lâm, kϊƈɦ động đến mức toàn thân run rẩy, liên tục gào thét: “Nếu đã như vậy, cứ đến đây! Tôi muốn xem thử cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì nói ra những lời như vậy!”
Nói xong, Phong Tín Tử xông vê trước.
“Cậu định thi cái gì? Thi thế nào??”
“Thi y thuật đi, nơi này nhiêu giáo chúng bị thương như vậy, chúng ta lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693067/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.