Nghiêm Vân Khải căn bản không tin là có quỷ.
Quỷ tại sao lại có bóng?
Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Nữ quỷ kia, lúc rời đi có cảm giác hơi lắc lư.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu nói, “Đó là do trên đầu đeo một cái giá, để trên đỉnh cái giá một bộ tóc giả màu đen, khoác áo bào bạch sắc, phía dưới mặc thêm quần màu đen. Buổi tối nhìn từ xa tự nhiên sẽ giống như lơ lửng trên không trung, không có chân.”
“Có người giả quỷ.”
“Không sai. Đích thật có người giả quỷ. Chỉ là mục đích là gì?” Nghiêm Vân Khải suy tư.
Ninh Vô Tâm không nhịn được.
Lúc nãy còn chưa bắt đầu đã bị đứt đoạn.
Y muốn tiếp tục.
“Bây giờ nghĩ cũng không nghĩ được cái gì, không bằng đi ngủ thôi.” Nói rồi y nhẹ nhàng cọ cọ trên người Nghiêm Vân Khải.
Ném mị nhãn hắn không thấy được, vậy cọ thì hắn luôn có thể cảm giác.
Nghiêm Vân Khải bị cọ đến tâm viên ý mã.
Bất quá, đêm nay xảy ra chuyện này, khiến hắn nghĩ Lý phủ này rất không an toàn.
Nếu như việc này kết thúc, Niệm Chi còn nói muốn ….
Nghiêm Vân Khải nuốt nước miếng, vuốt má Ninh Vô Tâm, trấn an người đang cọ trên người mình, “Đêm đã khuya, ngủ đi. Ở đây không an toàn.”
Ninh Vô Tâm không nghe theo, không muốn buông tha.
Đêm nay thật vất vả mới có tiến triển, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
Y ôm thật chặt người bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-nguoi-that-cao-lanh/2249123/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.