Sau khi đùn đẩy một lúc, Ninh Vô Tâm mới cùng ngồi xuống cùng phòng phía sau huyện nha với Ngụy đại nhân.
Triệu mẫu cũng được cho ngồi, còn Mộng Liên thì đứng ở sau lưng Triệu mẫu, hai người đều thấp thỏm không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ninh Vô Tâm nở nụ cười khách sáo, sau khi khiêm tốn một lúc mới nâng chung trà, vừa từ từ nhấm nháp vừa tính toán làm sao để tên Ngụy Như Chinh này nói ra lời thật.
Rốt cuộc là ai chống lưng phía sau cho y?
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu y là người mà y muốn quên cũng không quên được.
Nếu như nói trong lòng y không mong chờ, chắc chắn là dối lòng.
Chẳng lẽ hắn thực sự đuổi theo?
Cho dù y cố gắng tránh né như vậy, hắn vẫn đuổi theo?
Biết rõ rằng hai người không thể nào ở cùng nhau, nhưng ý nghĩ muốn gặp hắn làm thế nào cũng không xóa đi được.
Ninh Vô Tâm thở dài trong lòng.
Gặp mặt thì có thể thế nào đây?
Chẳng lẽ lại lén lén lút lút rồi chạy trốn nữa?
Làm sao có thể chịu nổi được a…
Muốn cắt đứt thì phải cắt sạch sẽ, lúc này mới có thể lưu lại tiếc nuối trong lòng cả một đời.
Có tiếc nuối thì mới có nhớ mong.
Có nhớ mong, mới cảm thấy tình cảm thời đó thật đẹp.
Nếu cứ dây dưa không dứt, vương vấn không cắt, sớm muốn cũng đem đoạn cảm tình tốt đẹp thành rướm máu đầy mình.
Ngụy đại nhân cười nói, “Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-nguoi-that-cao-lanh/2249081/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.