Mũi chân Y Vân điểm nhẹ, nàng vượt qua các mái ngói hoàng cung, vòng quanh một hồi rồi dừng lại trước một căn phòng nhỏ.
Đây là khu vực nghỉ ngơi của nha hoàn cao cấp cũng là nơi tạm nghỉ của đoàn vũ cơ. Căn phòng bên trong vẫn sáng đèn tỏ rõ người bên trong vẫn đang thức, Y Vân tiến lại cửa đẩy ra, bước chân nàng không ổn định, gấp rút đi vào trong "Tĩnh Tĩnh!".
Bên trong phòng nữ tử múa chính của đoàn ca cơ cũng chính là bạn Y Vân - Ngọc Giai Tĩnh đang ngồi trước cửa sổ thẩn thờ, nghe tiếng gọi nàng giật mình, cảnh giác đứng lên "Ai?" nàng thật là, rõ ràng có người đến gần lại không phát hiện ra, đúng là càng sống càng thụt lùi a!
"Tĩnh Tĩnh là tớ".
"Tiểu Vân?" Ngọc Giai Tĩnh nghi ngờ rồi mờ mịt nhìn nàng hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau" Y Vân đứng trước mặt nàng ấy mỉm cười.
Ngọc Giai Tĩnh miệng há to, có chút không tin lại sợ hãi mình đang mơ, nàng khẽ nhéo cánh tay phải. Đau! Đích xác là đau nhưng nàng dường như chưa thoát ra khỏi mộng cảnh, mà nữ tử kia vẫn đứng trước mặt nàng mỉm cười thân thuộc.
Y Vân vẫn đứng đó có chút hoài niệm vui vẻ nhìn hành động ngốc nghếch của cô bạn thân phì cười ra tiếng.
Ngọc Giai Tĩnh nhìn nàng lại càng mờ mịt hơn nữa, cuối cùng bỏ qua cái vấn đề Y Vân cười cái gì, nàng như chú cún nhỏ tìm thấy mẹ nhào vào lòng Y Vân: "Oa, tiểu Vân tớ nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lanh-lung-cua-vuong-gia-bang-lanh/2175280/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.