Chương trước
Chương sau
Lời nói của những bạn học này chọc tức Lý Cảnh Điềm.
"Người tốt cái gì? Cái gì mà khám bệnh tặng thuốc? Đó đều là diễn xuất của anh ta! Các cậu không biết đâu, cái tên đó rất giỏi diễn trò, anh ta chính là một kẻ lừa đảo!"
Phải biết rằng trước kia Lý Cảnh Điềm đã từng bị Lâm Trác Úy chỉnh cho rồi.
Trương Mẫn bị tên đó lừa, bà còn hung hăng ngắt nhéo cô ta nữa chứ.
Cũng không phải chưa từng nghĩ đến...
Lý Cảnh Điềm tuôn ra một tràng, tất cả mọi người đều ồ lên.
Ánh mắt kỳ dị của mọi người cứ nhìn cô ta như thế.
Nguyên bản còn đang nói chuyện phiếm, trong phòng học cũng không ngừng tán gẫu, nhưng vào lúc này lại không có lấy một tiếng động.
Quá tĩnh lặng!
Tất cả sinh viên đêu sững sờ, bên trong phòng học im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Sao... Các cậu sao vậy? Sao mỗi người đều có biểu cảm thế này?"
Lý Cảnh Điềm trợn mắt, quái lạ nhìn bọn họ.
Xôn xao!
Ngay sau đó, bên trong toàn bộ lớp học như như bùng nổ.
"Cái gì? Thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy lại là kẻ lừa đảo?"
"Người này cứ như bán hàng đa cấp ấy nhỉ? Chắc cũng nhiều người mắc lừa."
"PR thật sự vi diệu."
"..."
Lý Cảnh Điềm hơi mông lung.
Nhìn thấy mọi người xung quanh bàn tán về vấn đề này, lúc này Lý Cảnh Điểm cảm thấy, hình như mình lại mới gây họa nữa rồi thì phải?
Nhưng không sao, dù gì Lý Cảnh Điềm cũng không thích Lâm Trác Úy, bản thân anh ta cũng đủ vô sỉ.
Lợi dụng chữa bệnh để uy hiếp người khác, cưỡng ép chị gái phải nương nhờ anh ta.
Hơn nữa...
Ghét nhất bị cảnh bị chèn ép ở nhà, đây là là báo ứng của Lâm Trác Úy.
Cái giá cho việc tung tin đồn là nhỏ. Tất cả những người thích tung tin đồn, đặc biệt là phần tử trí thức, thì hậu quả lại càng khó lường.
Góp gió thành bão mà!
Người đầu tiên nhìn thấy con sâu lông, rồi truyền tai lại cho người sau.
Người thứ hai thành ra thấy con rết, người thứ ba thấy rắn, đến người cuối cùng đã hóa đến thanh con rồng.
Lý Cảnh Điềm chỉ nói Lâm Trác Úy giỏi diễn trò, không phải là người tốt lành gì.
Cho đến về sau sau...
Truyền đến truyền đi, biến thành Lâm Trác Úy là một tội phạm lừa đảo, chuyên môn lừa tiền. Anh ta mời thật nhiều kẻ lừa đảo, giúp anh ta tuyên truyền tạo danh tiếng, gì mà thần y Lâm chó má đó, đều là gạt người!
Tin tức này có đáng tin hay không?
Đáng tin!
Chính miệng em vợ người ta nói, là lén nói ra lúc nói chuyện phiếm.
Cái này một truyền mười, mười truyền trăm, Lâm Trác Úy rất nhanh đã bị tin đồn bóp nghẹt.
Một sáng thức dậy, anh tùy tiện ăn vài ngụm cơm rồi vội vã đến phòng khám.
Gần đây, người đến khám bệnh rất nhiều, Lâm Trác Úy ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, chủ yếu đều ăn ở hết tại phòng khám.
Anh sợ người bệnh đợi lâu, có người bệnh nặng lại không chịu nổi.
Đáng tiếc, đợi đến khi anh tới cửa của "Hội quán y học cổ truyền" thì há hốc mồm.
Trước cửa vắng tanh không bóng người, so với một hàng dài ngày hôm qua thì hôm nay trông vô cùng thảm thương.
Lâm Trác Úy buồn bực!
Nhưng người bệnh ngày hôm qua còn chưa khám hết cơ mà?
Không cần đến xem bệnh nữa sao?
Đợi đến khi anh vào phòng khám, thằng nhóc Triệu Bưu đã dọn dẹp xong rồi, chờ Lâm Trác Úy đếm xem bệnh.
Kết quả, hôm nay cậu dậy có hơi sớm, lại không có bệnh nhân nên ngủ quên ở đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.