Trước đó ông ta còn nói rằng, chỉ cần có ai chữa khỏi ung thư của ông, ông bằng lòng chia sẻ nửa giang sơn cho người đó mà.
Sau đó Vương Thủy và Lâm Trác Úy cùng nhau đi ăn cơm, hai người cùng hàn huyên chi tiết hợp tác, xong thì ông ta quay về phương Bắc.
Lâm Trác Úy xin số điện thoại, và nhờ bố mình liên hệ trực tiếp vớiVương Thủy, đến khu gieo trồng của lấy thuốc rồi gửi công ty vận chuyển mang về thành phố Nam Nhạc.
Anh cả Từ Xuân Bảo ở đó, địa điểm nhà máy đã được chỉ định, tiếp đó hàng loạt máy móc cũng sẽ được mua về.
Lúc Lâm Trác Úy đưa dược phẩm đến là vừa có thể bắt đầu sản xuất.
Lô thuốc đầu tiên phải đăng ký với cục kiểm soát, và còn phải qua gia đoạn thử nghiệm lâm sàng. Còn phải đợi đến khi lâm sàng trên người xem có hiệu quả hay tác dụng phụ gì hay không.
Nếu không có...
Thu về hiệu quả tốt thì thuốc này mới được đưa ra thị trường.
Đây là một câu chuyện phiền toái, còn phải đợi xem thế nào.
Giấc mơ làm giàu của Lâm Trác Úy vẫn còn phải tiếp tục nung nấu.
Đương nhiên...
Số tiền mỗi ngày kiếm được từ phòng khám nhỏ này cũng đủ dọa người rồi.
Đối với người nghèo sẽ không thu được món hời nào từ người họ, Lâm Trác Úy thường lấy họ với cái giá rất rẻ. Có đôi khi gặp người không có tiền, anh còn tặng thuốc cho họ.
Nhưng đối với người giàu có, lặn lội xa xôi chạy đến đây, nếu không chặt chém một chút thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652374/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.