Cô có biết rằng những lời nói này có tác động như thế nào đến anh không? Lòng có đau không? Lý Vân Tịch sững sờ.
Trong lòng cô đang đánh trống bỏ dùi, bản thân mình có phải đã nói nặng lời rồi không? Đã đả kích đến Lâm Trác Úy rồi sao? “Lâm...
Lâm Trác Úy, xin...
xin lỗi! Tôi không nên nói như vậy, xin lỗi! Anh đừng quá nhạy cảm.”
Cô vừa nói dứt lời, Lâm Trác Úy liền ngồi dậy.
Lý Vân Tịch sửng sốt, cô giật mình và nhìn Lâm Trác Úy một cách kỳ lạ: “Anh làm sao vậy?”
Ai ngờ rằng đột nhiên Lâm Trác Úy quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt đó khiến Lý Vân Tịch sợ hãi, cô co người về phía cuối giường: “Anh...
anh đang làm gì vậy? Anh đừng dọa tôi đấy?”
Lâm Trác Úy nhìn cô chằm chằm, anh lạnh lùng nói một câu: “Cô vừa mới nói cái gì?”
“Ừng ực!”
Lý Vân Tịch nuốt nước bọt, cả người hoàn toàn cứng đờ.
Cái tên này không biết có phải bởi vì những lời cô vừa mới nói mà thẹn quá hóa giận không? “Tôi...
tôi...
ha ha, không phải tôi nói gì sai chứ? Khiến anh tức giận như vậy sao? Xin...
xin lỗi nha! Anh đừng tức giận, được không?”
Lý Vân Tịch chủ động xin lỗi và lấy lòng anh.
Kết quả...
Lâm Trác Úy mở chăn bông ra và bước đến.
Đột nhiên Lý Vân Tịch trở nên căng thẳng, cô liền lùi lại phía sau cho đến khi bị bức tường phía sau cắt đứt đường lui khiến cô không thể lui được nữa, lúc đó cô mới ngừng lại.
Kết quả thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652318/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.